
ền nói: Haha, thật không ngờ nhị tiểu thư lại thích được ân ái tại phòng tắm, xem ra cô tình nhân này thật không tệ như tôi nghĩ.Rin bất ngờ bị Minh Trí nhấc lên vai liền hét: Anh mau thả tôi xuống, tôi nói tôi muốn đi tắm, không phải ý đó, mau thả tôi xuống. – Cô vừa hét vừa dùng hết sức đập vào bờ lưng thẳng rắn chắc của anh.Mặc cho cô hét và đánh, Minh Trí vẫn cứ thế mà đi đến cửa phòng tắm, dùng chân đạp tung cửa vác cô đi vào trong. Phòng tắm to và rộng hơn cả phòng ở Trịnh gia, một tay giữ cô trên vai, một tay cho nước vào bồn tắm rộng lớn phía trước mặt. Nước dâng đầy bồn liền quăng nhẹ cô xuống làn nước, Rin tức giận đứng lên nhưng cả người cô ướt sũng, bô đầm trắng in hết đường cong trên cơ thể mê người làm Minh Trí từ trêu đùa lại muốn làm thật.– Cô đang dùng cơ thể này mê hoặc tôi. – Minh Trí nhìn toàn thân ướt sũng của cô mà kiềm chế trêu chọc.– Anh… mau cút ra ngoài, tôi… tôi không cho phép anh nhìn. – Cô dùng hai tay che bầu ngực lại ngồi xuống làn nước trong veo.Minh Trí bất ngờ thấy toàn thân nóng hổi khi nhìn thấy thân thể của Rin, hai bàn tay nắm chặt lại quay lưng bỏ ra ngoài, không quên tức giận đóng cửa thật mạnh.– Anh ta thật là lạ. – Cô nhìn Minh Trí đã bước ra khỏi cửa liền nói.Minh Trí bước ra khỏi cửa phòng tắm thì toàn thân nóng lên, dục vọng trong cơ thể thật lâu nay đều có thể kiềm chế nhưng hôm nay lại tăng lên khó cưỡng. Anh tức giận chính bản thân lại không thể động vào cô. Anh bỏ qua phòng làm việc mở máy tính trên bàn làm việc, trên màn hình hiện lên hình ảnh một cô bé đang tươi cười khiến tâm tìn anh có phần tốt hơn. Anh cứ thế ngồi nhìn vào màn hình máy tính đến khi điện thoại anh chợt rung lên. Đưa mắt nhìn điện thoại anh nhấc máy.– Thưa thiếu gia, việc ngày hôm qua đang đợi lệnh thiếu gia. – Trong điện thoại đợi lệnh.– Cứ theo luật mà xử lí. – Anh nhắm mắt nói– Vậy còn Đoàn Tuyết Diễm, thiếu gia muốn xử lí cô ta thế nào?– Tôi sẽ tự có cách của mình, các anh vất vả rồi, tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản.– Dạ, cảm ơn thiếu gia.Anh khẽ mở mắt nhìn hình ảnh cô gái phía trước miệng khẽ nói: Em là ai, vì sao tôi không thể nhớ em.Rin tắm xong liền thấy mình không có mang quần áo vào trong nhưng không dám gọi Minh Trí sợ anh ta lại làm càng, cô phát hiện khăn tắm trong nhà này thật to liền lấy khăn quắn ngang người nhưng thấy vẫn không ổn. – Lỡ ra ngoài ấy gặp hắn, chỉ cần kéo một phát cả thân mình sẽ không còn gì trước mắt anh ta sao. Nghĩ đi nghĩ lại mà cô không dám bước ra khỏi cửa, đến lúc đã chịu không ni không khí ẩm ướt bên trong, cô rón rén đi về phía cánh cửa lắng tai nghe bên ngoài. Bên ngoài im lặng không một tiếng động nhỏ, có lẽ anh ta đang ngủ hay đã ra ngoài rồi, cô đánh liều hơi hé cánh cửa nhìn ra nhưng không thấy ai liền thở phào nhẹ nhõm. Cô mở to cửa đi ra thì có tiếng người vang lên.– Tiểu thư, cậu chủ sai em mang quần áo đến cho tiểu thư. – Cô người làm nhẹ nhàng lên tiếng.– Hả, à… à cảm ơn.- Cô giật mình quay lại– Tiểu thư có sai biểu gì không ạ?– À không, không có chuyện gì cả. – Cô nhận lấy quần áo trên tay cô gái phía trước rồi chui lại vào phòng tắm.Sau khi thay quần áo xong, cô bước ra ngoài thì thấy cô gái lúc nãy còn đứng đó.– Thưa tiểu thư, cậu chủ bảo tiểu thư thay quần áo xong thì mời cô xuống dùng bữa trưa. – Cô gái cúi đầu nói.– À, tôi không đói, nói anh ta cứ ăn đi. – Cô không muốn nhìn thấy anh.– Cậu chủ nói từ sáng cô đã chưa ăn gì, nếu cô không xuống thì em cũng không được phép xuống. – Cô người làm nhỏ giọng.Hừ, cái tên Minh Trí này rõ ràng muốn dùng người làm mà làm khó cô mà, biết không thể từ chối nên cô đành theo bước cô người làm đi xuống bàn ăn. Trên bàn ăn bày đầy một bàn lớn rất nhiều món ăn, cô không phải là chưa từng thấy nhiều món ăn như vậy từ khi vào Trịnh gia, nhưng với bàn ăn này thật sự dành cho hai người ăn thì thật là lãng phí mà. Trong khi ngày xưa gia đình cô phải kếm ăn từng ngày, cô còn phải vất vả kiếm tiền từng giờ để tiếp tục việc học. Một người đang đứng phía sau thấy cô đi đến liền nhấc ghế.– Mời nhị tiểu thư dùng bữa. – Người đó nói.– Cảm ơn cô. – Cô quay sang nhìn cười gượng.Phía đối diện cô là Minh Trí, anh ta đang ngồi dùng ipad để coi gì đó. Sau khi cô ngồi xuống liền đưa ipad cho người hầu kế bên nhìn sang Rin liền nói.– Mời nhị tiểu thư dùng bữa, tôi không biết cô thích món nào nên đã kêu tất cả món ăn từ nhà hàng Ciz của Trần gia tôi. – Anh kiêu ngạo nói.– Không cần phải lãng phí như vậy, tôi món gì cũng có thể ăn được. – Cô lạnh nhạt không quan tâm.Sau khi dùng bữa trưa xong, cô liền nói.– Minh Trí, một lát nữa tôi có tiết học tại trường.– Tôi sẽ để Trần Hậu đưa đón cô nhưng cô nên nhớ bây giờ cô là người của tôi. – Minh Trí lạnh lùng nói.– Tôi biết, tôi sẽ không gặp Ken nữa. Anh yên tâm. – Cô lạnh mặt đáp.– Theo tôi biết thì cô từng có bạn trai học cùng trường, tôi đang suy nghĩ có nên đổi trường cho cô.– Anh điều tra tôi sao, vậy chắc anh cũng biết rõ là chúng tôi đã chia tay từ lâu rồi.– Haha, cô còn nhớ điều đó là tốt, tôi nói tốt nhất cô không nên tiếp cận với họ nếu không hậu quả sẽ khó lường trước