
ốn cử động. Cô dường như đang muốn ngủ tiếp thì bỗng nhớ đến những chuyện đêm qua tựa như một giấc mơ, nhìn xuống thân thể mình không còn một mảnh vải, chỉ che tạm bợ một chiếc áo da qua người.– Á á á aaaaaaaaaaaaaa. – Cô hét– Nhị tiểu thư, có việc gì sao. – Minh Trí đang ngồi phía trước nhìn cô mà nói.– Anh… hôm qua, anh…. – Cô nghẹn lời, hai mắt đã thấm nước.– Hôm qua tôi đã giúp cô giải độc.- Anh lạnh lùng trả lời– Tôi… anh…. – Cô không biết phải nói gì.– Quần áo cô đây, bộ đầm hôm qua của cô đã bị những tên kia xé rách. – Anh lạnh lùng đưa cho cô một túi đồ.Buổi sáng thức dậy, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế, dùng chiếc áo da che chắn cơ thể cô, sau đó gọi điện cho Trần Hậu chuẩn bị một bô quần áo cho cô thay. Nhớ lại đêm hôm qua ở cùng một chổ với cô gài này, liền không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.– Tại sao còn không mặc vào? – Anh nhìn chằm chằm khi cô cứ ôm lấy thân thể mà không cử động.– Anh… anh cứ nhìn chắm chằm tôi, sao tôi có thể thay. – Hai mắt ngấn lệ mà nói.– Hôm qua không phải cái gì cũng thấy rồi sao, nhị tiểu thư cần gì phải e ngại. – Anh nhìn cô khẽ cười như không.– Anh… mau quay mặt sang nơi khác cho tôi. – Cô tức giận.Minh Trí mỉm cười rồi quay mặt sang nơi khác. Thân thể của Rin mỏi rã rời, cô nhanh chóng mặc vào bộ quần áo mà anh chuẩn bị liền nói: Sao anh biết tôi mặc size gì mà mua vừa vặn vậy – Vừa nói xong liền hối hận.– Tôi dùng tay đo. – Minh Trí cười nham hiểm– Anh… đồ hạ lưu. – Cô tức giận nhìn anh.Sau khi cô mặc xong quần áo, anh ra hiệu cho Trần Hậu vào vị trí lái xe như bình thường, cô nhìn anh liền nói– Hôm qua cảm ơn anh đã cứu mạng tôi khỏi bọn họ.– Bây giờ cô đã là người của tôi rồi, không cần phải nói cảm ơn. – Anh không nhìn cô mà đáp– Ai… ai là người của anh. – Cô bất ngờ nhìn Minh Trí.– Chuyện đêm qua, tôi với cô triền miên đến gần sáng. Không phải cô không còn nhớ gì chứ, có cần tôi phải nhắc lại.– Đêm qua vì tôi bị bỏ thuốc, tôi… tôi….là…– Cô định nói mình là con dâu nhà Phạm gia? – Anh cười khinh bỉ. – Họ sẽ chấp nhận cô khi biết những gì đêm qua chúng ta trải qua.– Anh, anh sẽ nói cho họ biết. – Cô hoảng hốt.– Nếu cô không muốn Trịnh gia mất mặt, mau huỷ bỏ đính ước với Phạm Lê Hoàng. Dù hắn ta co chấp nhận cô nhưng lão già Phạm Phó Quang sẽ phản đối vì sĩ diện. Nhị tiểu thư, cô nói xem lúc ấy mọi người đều đau lòng.– Vì sao anh cứu tôi, rồi lại muốn hại tôi? – Cô không thể ngờ cô đã xem anh ta như ân nhân cứu mạng.– Vì cô phải là của tôi, nhị tiểu thư! – Minh Trí kéo chặt tay Rin– Anh… anh muốn làm gì. – Cô đau đớn kéo tay mình lại– Từ hôm nay, cô sẽ là nhân tình của tôi, nên nhớ cô không được phép nghĩ đến người đàn ông khác khi ở bên cạnh tôi.– Vì sao tôi phải nghe lời anh, nếu anh nói ra chuyện này thì anh cũng sẽ bị chỉ trích, cả hai đều bất lợi, vì sao tôi phải nghe lời anh chứ. – Cô chống đối.– Cô thật quá ngây thơ rồi. – Anh đưa cho Rin một tấm hình chụp, chụp khi cô bị 5 tên côn đồ quay quanh và một tên đang xé váy đầm của cô. – Tôi không thể vì một nhn tình bé nhỏ này mà đổi lấy uy tín của tôi trên thương trường được.– Anh muốn cho báo chí biết tôi đã bị 5 tên này cưỡng bức trước khi về Phạm gia? – Cô không thể tin hoảng loạn hỏi anh.– Bây giờ thì cô thông minh hơn một tý rồi. Trong ngày mai, tôi muốn báo chí đưa tin cô và Phạm Lê Hoàng huỷ hôn ước.– Phạm gia giúp đỡ Trịnh gia rất nhiếu mới duy trì đến ngày hôm nay, tôi không thể vô ơn với họ được.– Ngày mai, Trịnh Kim sẽ không còn nữa, Phạm gia và Trịnh gia huỷ hôn thì cũng đẩy Trịnh gia xuống bờ vực. Cô không phải lo lắng ơn nghĩa với họ, Trịnh Kim sẽ làm chi nhánh của Trần gia, cha cô vẫn sẽ được làm trưởng chi nhánh tại đó. Dù sao cô là tình nhân của tôi, tôi nên đối xữ tốt với người nha cô một chút.– Anh không yêu tôi, tại sao lại muốn bắt tôi làm tình nhân.– Vì tôi thích mùi vị trên người cô, làm tình nhân khi nào chán tôi sẽ bỏ cô dễ dàng hơn.– Bao lâu thì anh sẽ chán?– Có thể là vài tháng, vài năm, hay cả đời cô sẽ phải làm tình nhân của tôi.Chiếc xe dừng trước cửa Trịnh gia, Minh Trí liền đi cùng Rin đi vào trong– Hà My, con đi đâu cả đêm, tại sao lại về cùng cậu ấy? – Mẹ cô lo lắng nhìn cô.– Mẹ, ba đâu, con có chuyện muốn nói? – Cô nhìn Minh Trí đang ngồi trên ghế sophaTừ trên lầu, Trịnh Đạt đi xuống nhìn thấy mọi chuyện liền cất giọng.– Vì sao hôm nay rồng đến nhà tôm thế này, Trần thiếu gia có việc gì lại đến Trịnh gia tôi.– Hôm nay tôi đến có hai việc. Việc thứ nhất là để đưa nhị tiểu thư đi, việc thứ hai là tôi muốn thông báo với ngài rằng Trịnh gia tử bây giờ sẽ là chi nhánh của Trần gia tôi. – Anh lạnh lùng đáp– Hoang đường, từ khi nào Trịnh gia có liên quan đến Trần gia. – Cha cô tức giận.– Người nắm giữ cổ phần cao nhất Trịnh Kim là Trần Minh Trí tôi, nay tôi tái hợp lại cũng không có gì lạ.- Anh đáp– Hà My, tại sao Hà My chúng tôi phải theo anh đi. – Mẹ cô hỏi– Vì cô ấy yêu tôi, muốn về sống với tôi. Đúng chứ nhị tiểu thưRin cuối mặt, mở miệng: Đúng, hôm nay con về đây muốn nói với cha mẹ rằng con yêu Trần thiếu gia, con sẽ huỷ đính ước với Phạm thiếu gia.– Cái gì, mày