
trong tủ kính.Một cô nhân viên trẻ nhận ra Ken liền nở nụ cười.– Lê Hoàng thiếu gia, hôm nay dẫn tiểu thư đến chọn trang sức ạ, hai anh chị đã chon được gì chưa ạ?– Cô lấy cho tôi sợi dây chuyền đang treo ở tủ. – Ken lạnh lùng chỉ tay về phía tủ kính– Ôi, thiếu gia thật khéo chọn, đó là mẫu mới của chúng ta, thật rất hợp với tiểu thư. – Cô ta nịnh nọt.– Thật là hợp với tôi sao? – Rin không nhịn được cười mà hỏi– Vâng, sợi dây này được thiết kế theo hướng sang trọng mà dịu dàng. Nó giúp người đeo tôn lên vẻ quý phái và nổi bật hơn hết. – Cô nhân viên tiếp tục giới thiệu.– Tiếc là nó không phải dành cho tôi, chúng tôi mua làm quà tặng? – Rin nói tiếp. – Là một phụ nữ đã có tuổi, chị nói xem nó có hợp với bà ấy.Ken thấy Rin trêc chọc cô nhân viên thì cũng ngẫu hứng trêu ghẹo.– Cô nói xem, nếu như sợi dây này tôi mua tặng cho bà ấy đeo thật sự hợp, tôi sẽ lên chức cho cô. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô bảo tiểu thư đây cũng đã già rồi nên rất hợp với trang sức dánh cho quý bà.– Tôi… tôi. – Cô nhân viên ấp úng.Rin thấy thật tội cô ấy nên thôi trêu chọc.– Thôi được rồi, chúng tôi lấy sợi dây này, cô cũng không cần phải trả lời anh ta.Cô nhân viên nghe vậy mừng rỡ chạy đi gói sợi dậy chuyền vào một chiếc hộp màu đỏ sang trọng. Ken quay sang hỏi Rin.– Quà đã mua xong, em muốn đi đâu?– Em muốn đến nhà Pi.Nghe đến Pi, chân mày Ken hơi nhíu lại nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường nói: Không phải em nói cô ấy đã bỏ đi rồi sao?– Em muốn đến xem cô ấy đã quay về chưa, em rất nhớ Pi.– Được, anh đưa em đi.Trên xe, anh quay sang dùng tay mình nắm lấy bàn tay cô nhưng bị Rin rụt lại Ken lên tiếng:– Rin, anh muốn chúng ta kết hôn sớm hôn dự định?– Vì sao? – Cô ngạc nhiên hỏi anh– Vì anh không muốn chờ đợi nữa, anh muốn chúng ta sống chung một gia đình? – Anh nhẹ nhàng lên tiếng– Em vẫn chưa sẵn sàng . – Cô nhìn ra phía đường dành cho người đi bộ, thấy một bóng dáng trông thật giống Pi, liền kêu to: Dừng xe.Nghe cô hét, Ken liền thắng gấp lại, cô không nói gì cứ thế mở cửa xe chạy đi.Bóng dáng phía trước cứ thế mà đi không quay lại, cô chạy theo đến một con hẻm vắng thì mất dấu, Rin nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai định dời bước đi về nơi lúc nãy thì phía sau có một chiếc khăn bịt miệng cô lại. Rin cố gắng vùng vẫy nhưng thuốc mê từ từ thấm vào cơ thể, làm cả người cô mềm những không một chút sức lực rồi từ từ thiếp đi.Ken cho xe dời vào ven đường, sau đó đuổi theo cô nhưng không còn thấy cô nữa, theo hướng cô chạy mà tìm nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Tìm mãi và gọi điện cho cô không được nên anh lặng lẽ lái xe ra về trong đầu vẫn nghĩ Rin đang trốn tránh anh.Buổi tối, Ken ăn mặc lịch lãm lái xe đến Trịnh gia đón Rin đi dự tiệc sinh nhật của Đoàn phu nhân, lái xe đến Trịnh gia anh bấm chuông vài tiếng thì có người làm trong nhà ra mở cửa mời anh vào nhà.– Chào hai bác, cháu sang đón Rin đi dự tiệc sinh nhật.– Không phải con bé từ sáng đến giờ đi cùng cậu. – Trịnh phu nhân ngạc nhiên hỏi– Cô ấy vẫn chưa về sao? – Anh lo lắng– Đúng vậy, ta cứ tưởng Hà My đi cùng cậu nên không gọi cho con bé.- Trịnh phu nhân hỏi Ken– Em mau gọi điện thoại cho con bé hỏi nó đang ở đâu. – Trịnh Đạt lo lắng.Trịnh phu nhân gọi cho Rin nhưng không thể liên lạc được, cả ba người như ngồi trong nổi nước sôi mà lo lắng. Ken ra xe chạy thẳng đến nhà Pi tìm nhưng ba mẹ Pi nòi Rin không hề đến nhà họ.Tại cao ốc RoYal, Minh Trí đang ngồi trong phòng làm việc thì điện thoại reo lên, sau khi nhìn thấy số điện thoại anh liền nhấc máy– Thưa thiếu gia, nhị tiểu thư Trịnh gia đã bị bắt cóc. – Người trong điện thoại báo cáo.– Đã xác định là ai? – Anh lạnh lùng trả lời– Thưa thiếu gia, là Đoàn Tuyết Diễm, con gái của ngân hàng Đoàn Thị. Cô ấy có tình ý với Phạm Lê Hoàng của Toàn Cầu, nhưng nhị tiểu thư Trịnh gia đang là hôn thê của Phạm Lê Hoàng, nên có thể nghi ngở là bắt cóc vì tình cảm. – Tiếp tục báo cáo– Được, bao vây nơi bọn chúng giữ người, nhắn cho tôi địa chỉ.Anh lạnh lùng ra khỏi cao ốc Royal, sau đó liền đi đến địa điểm giam người.Rin tỉnh lại sau giấc ngủ say do thuốc mê kéo dài, cô mở mắt ra thì thấy tay chân đã bị trói lại, bên trong rất tối không thể xác định mình đang ở đâu. Cô nhớ lúc nãy cô trông thấy một người rất giống Pi liền đuổi theo, đến khi mất dấu của người ấy thì bị ai đó bắt đến đây. Thật ki lạ, mình trước giờ không thù oán với ai tại sao lại bắt mình. Hay là bắt cóc tống tiền giống như trên phim, vì giờ cô đã là người nhà họ Trịnh. Đang suy nghĩ thì cánh cửa phía trước mở ra, ánh sáng thi nhau chen vào căn phòng tăm tối nay đã sáng lên đôi chút. Cô nhìn thấy phía trước là một người con gái cùng một số người đàn ông phía sau đang đi về phía mình, mắt cô nhoè đi khi bất ngờ tiếp xúc với ánh sáng nên không nhìn rõ mặt bọn họ. Sau khi đèn mở lên, cửa phòng đóng lại thì cô mới nhìn rõ mặt cô gái phía trước trong thật quen mặt. Cô ta lên tiếng– Sao nhị tiểu thư, cô đã quên tôi sao?– Cô là ai?– Lần trước đã cảnh cáo cô tránh xa Ken ra, thế mà lại không biết nghe lời. – Đoàn Tuyết Diễm cười nham hiểm– Cô là người lúc trước ở