
ông nhận được tiếng trả lời, chỉ nghe tiếng nôn từ phía bên trong mà lòng Rin như lửa đốt. Rin nói với người phụ nữ đang đứng kế bên.– Cô à, mau gọi Trần Hậu giúp cháu, cháu cần đưa bạn ấy đi khám bác sĩ. – Rin lo lắng– Tiểu thư, bạn tiểu thư đang có thai biểu hiện nôn do ngửi mùi thức ăn là rất bình thường, cô không nên lo lắng. – Người phụ nữ đáp.Cô lặng người nhìn người đó liền nói: Cô nói bậy gì vậy, bạn cháu làm sao có thai được chứ.– Tiểu thư không để ý sao, dáng người cô ấy bé nhỏ nhưng vụng thì có vẻ hơi nhô lên rồi. Cùng với biểu hiện ngửi mùi thức ăn liền nôn khan không phải mang thai là gì. Nhà Trần gia có bác sĩ riêng, tôi sẽ gọi ông ấy cho cô chắc chắn.- Cô ta quả quyết.– Có cả bác sĩ riêng sao, được cô mau gọi giúp cháu. – Rin hoang mang vì lời người này nói.Pi sau khi nôn một trận, bước ra khỏi nvs với gương mặt xanh xao. Rin nhìn vào bụng Pi liền thấy đúng như người kia nói, quả thật có to hơn bình thường một chút. Cô chạy lên đỡ Pi ra khỏi nvs ra ngoài phòng khách.– Pi, cậu sao vậy?– Dạ này mình có vấn đề một chút, không sao đâu?– Pi, mình đã gọi bác sĩ đến xem cho cậu. Trông cậu xanh xao quá.– Không, không cần, mình không cần bác sĩ, mình sẽ không khám.– Vì sao, cậu có bệnh thì phải khám để uống thuốc chứ. Cậu yên tâm, bác sĩ của Trần gia, chúng ta sẽ không phải trả tiền.– Không phải, tớ thật sự không muốn khám.– Pi, cậu giấu mình chuyện gì sao?– Rin, đừng hỏi, mình không thể nói, đừng hỏi mình, hãy để mình đi, mình không muốn ở lại nơi này. – Pi vừa nói nước mắt đã tuông chảy ra ngoài.– Pi, cậu có xem mình là bạn thân của cậu không, tại sao cậu lại giấu mình, dù cậu như thế nào mình cũng mãi mãi là bạn của cậu. – Rin bật khóc ôm lấy Pi. – Pi, có phải cậu đã mang thai không?– Làm sao… sao cậu biết. – Pi ngạc nhiên buông Rin ra tròn mắt hỏi.– Biểu hiện của cậu nói lên điều đó. Pi, là của ai, mình sẽ bắt hắn chịu trách nhiệm với cậu. – Rin tức giận.– Rin, của ai không quan trọng, nó là con mình điều đó mới quan trọng. Mình tự nuyện nên phải tự chịu, cậu không cần phải tức giận, là mình tự nguyện mà. – Hai dòng nước mắt Pi chảy xuống, nhưng miệng vẫn hé cười.– Pi đáng thương của mình, từ nay trở đi mình sẽ không bao giờ để cậu phải chịu khổ nữa. Mình sẽ bảo Minh Trí cho cậu ở đây với mình, nếu anh ta không chịu mình sẽ cùng cậu đi. Dù cậu ở nơi nào mình cũng sẽ ở bên cạnh cậu. – Cô cứng gắng nói– Rin, cậu thật tốt với mình nhưng mình không thể nhận, nơi này không phù hợp với mình. – Pi ái ngại vì nơi này quá sang trọng.– Pi mình nói cho cậu biết, cậu phải ở đây cùng mình. Cậu dù có trốn đi đâu thì mình cũng sẽ tìm cậu mà trói chân cậu về. – Cô bá đạo lên tiếng.Pi không biết làm cách nào từ chối đành nhận lời ở lại với Rin, nhưng chưa chắc là Minh Trí cho cô ở lại. Lúc ấy cô sẽ có lí do mà ra đi, những ngưởi giàu có thường không thích những kẻ nghẻo hèn như cô, Ken là một nhân chứng sống.Sau khi bác sĩ đến khám và dặn dò Pi phải dưỡng thai và ăn uống như thế nào thì cho Pi một ít thuốc bổ, cô và Pi nằm trên giường cùng nhau kể về những kỉ niệm ngày xưa rồi cô kể cho Pi nghe những chuyện xảy ra gần đây. Pi liền hỏi:– Cậu đã yêu Minh Trí rồi phải không Rin.– Mình không biết, nhưng mình đã nói, mình và anh ấy không thể có tình yêu. – Rin cười buồn.– Tại sao không thể, hai người rất đẹp đôi mà. – Pi thả tay đang nắm bàn tay Rin ra,, quay người sang phía Rin.– Không nói chuyện của mình nữa, còn cậu, cậu yêu cha đứa bé này phải không? – Rin nhẹ nhàng hỏi– Ừ, mình rất yêu anh ấy, nhưng tiếc là anh ấy không yêu mình. Mình mang thai đứa bé này, anh ấy cũng không biết nhưng mình nghĩ anh ấy biết thì có lẽ cũng ép mình bỏ đi. – Pi chua xót– Không sao cả, đứa bé của cậu cũng sẽ là con mình, nó sẽ được tình thương từ hai chúng ta. – Rin cười rồi áp tay vào bụng Pi– Nếu nó thương cậu hơn thì sẽ chết với tớ, haha. – Pi hù doạ– Tội nghiệp con tôi, chưa gì đã bị cậu hù doạ không dám ra nữa rồi. À, đứa trẻ này được mấy tháng rồi.- Rin nhẹ nhàng xoa xoa như muốn xoa đầu một đứa trẻ thật– Hơn hai tháng rồi, đứa trẻ này được sinh ra là nhờ có cậu Rin à. – Pi nắm lấy tay Rin, hai dòng nước mắt lại tuông ra– Đó là con của mình, mình cần phải bảo vệ nó. Thôi cậu mau ngủ đi cho con của mình ngủ nữa. – Rin cũng nắm chặt tay Pi, nhẹ nhàng nói– Được rồi, thì ra cậu đối xữ tốt với mình chỉ vì đứa trẻ này, huhu. – Pi cười nhưng tỏ ra vẻ đau khổ.Cả hai cùng ôm nhau ngủ trên giường đến chiều tối.Minh Trí ngồi trong công ty thì Ngọc Diệp từ bên ngoài gõ cửa phòng giám đốc. Minh Trí liền nói: Vào đi– Giám đốc, anh gọi tôi.– Cô tìm cho tôi một căn biệt thự có vị trí tốt một chút, không quan tâm giá cả. – Anh vẫn không nhìn Ngọc Diệp, hai mắt dính vào màn hình.– Vâng, giám đốc muốn chuyển nhà sao? – Cô tò mò– Từ khi nào cô lại muốn biết chuyện riêng của tôi như vậy. – Minh Trí ngước mắt lên lạnh lùng nhìn Ngọc Diệp.– Tôi, tôi xin lỗi, tôi sẽ tìm anh và báo cáo cho giám đốc. – Ngọc Diệp cúi đầu nói. – Tôi xin phép ra ngoài tiếp tục làm việc.Ngọc Diệp vừa bước ra khỏi cửa, Minh Trí khẽ nhắm mắt nghĩ ngơi lưng dựa vào ghế phía sau.