
ể tối qua từ sau khi anh gặp ông của nhỏ Vi về thì liền ở lỳ trong phòng còn đuổi hết mọi người đi…ai gọi cũng không tiếp ai nói cũng không nghe…
Kể cả ngài chủ tịch
-Anh Phong mở cửa cho em đi… em là Thùy đây…
-…
-Anh Phong…. anh Phong à…
-…
Rầm…
Cánh cửa đột nhiên mở tung người con trai lao ra ngoài nhanh như cơn gió . Anh va vào Thùy khiến cô loạng choạng suýt ngã… Thùy bực lắm nhưng thấy anh vội vã lấy xe đi cô lại lo…
Nhỡ anh tới tìm con nhỏ đó…
Không được. Không thể được. …cô không thể để họ gặp nhau…
************
-Cậu còn dám vác mặt đến đây à? Đến xem con Vi chết chưa à? Thằng khốn nạn…
Linh vừa nhìn thấy Phong xuất hiện ở cổng biệt thự nhà mình. Cô điên , cô tức… không ngần ngại mà đánh mà chửi cái tên cặn bã vô lương tâm kia…
Hiếu can ngăn
-Mày tới làm gì?
-Vi đâu?
-…Tên thối tha mày còn tư cách gọi tên nó à. Về với con tiện nhân của mày đi. Mày còn muốn nó đi nhảy sông tự tử lần nữa sao? Thằng khốn…
Linh uất ức
Phong chết lặng
Cô tự tử?
-Bây giờ cô ấy. …
-Nó chưa chết, đôi cẩu nam nữ chúng mày chắc thất vọng lắm nhỉ… an tâm đi nó sẽ không ở đây nữa đâu… chiều nay nó bay rồi. Trần Anh Phong thối tha, để xem nó và ..đứa…
-Linh…
Hiếu nhíu mày…Phương đã rặn rất kĩ không được để thằng Phong biết về sự tồn tại của đứa bé. Linh nóng nảy quá. Chút nữa làm hỏng chuyện
-Nói tiếp đi…. sao mày không để Linh nói tiếp. Phong nói…
Mọi người có biết trái tim anh nó đau như thế nào không…
-Mày đi đi… 3h chiều này nó lên máy bay.
Hiếu nói rồi kéo Linh đi, anh cũng chả còn tâm trạng nói chuyện với thằng ngốc đó nữa…
Phong nhìn đồng hồ…
2h44…
Người con trai đó nhanh chóng lên xe phóng với vận tốc tối đa đến sân bay. ..
Trần Anh Phong anh không cho cô đi…
Nhất định không cho cô đi
*****************
Nó ôm lấy Tuấn Anh và Phương lần cuối trước khi nên máy bay
-Lên đường bình an! Tao sẽ nhớ mày. Phương nắm lấy tay nó nói
-Có phải không bao giờ gặp lại đâu… Mày nhớ chăm sóc cho nó cẩn thận dùm tao nhé Tuấn Anh
Nó dặn dò
-Nhất định rồi… mày cũng vậy
Nó gật đầu rồi cùng vợ chồng anh Thiên và ông ngoại lên mày bay…
Phương òa khóc. Nhỏ vùi đầu vào ngực Tuấn Anh nức nở
-Không sao! Không sao rồi….
Phong vừa chạy đến khuôn mặt anh đầm đìa mồ hôi
Giọng anh gấp gáp hỏi
-Cô ấy. … cô ấy đâu…
-Nó đi rồi! Tuấn Anh trả lời
Đôi chân Phong khụy hẳn xuống. Cô xa anh thật rồi….
************
Nó nhìn ra cửa sổ…
Tạm biệt anh… tạm biệt tình yêu của em…
Bé con à… mẹ xin lỗi vì không cho con một mái nhà đầy đủ nhưng mà…
Mẹ rất rất yêu con…
Nó thầm nói với đứa nhỏ…
Thiên nắm lấy tay nó , anh nói
-Bên em không đơn độc.
Nó mỉm cười rồi gật đầu
*****************
…….6 năm sau…..
PARI -Pháp…
Trong ngôi biệt thự có kiến trúc âu -á cổ điển. Một người con gái đang làm việc miệt mài. Mái tóc màu nâu đỏ xõa dài làm tăng nên nét kiều diễm…
Cốc cốc…
-Vào đi!
-Mami… một giọng trẻ con vang lên
Vi đặt tập hồ sơ sang một bên rồi ngẩng lên nhìn ông cụ non nhà mình
-Mami, uống sữa đi
Thằng nhóc bưng cốc sữa đi về phía nó
-Cẩn thận đấy Ren… đi chậm thôi con…
Nó vội đỡ lấy cốc sữa nóng trên tay thằng bé
-Mami thấy Ren giỏi không? Thằng bó nghiêng đầu cười hì hì
-Nhóc con… lần sau cấm chỉ… nhỡ con bị bỏng thì sao? Có chuyện gì muốn nói với mẹ hả?
Thằng nhóc chu môi
-Mami chẳng khen Ren gì! Ren đã pha sữa cho mami rồi còn gì
-Được rồi, con là giỏi nhất… lại đây với mẹ nào…
Nó ôm bé Ren trong lòng…hai mẹ con thủ thỉ đầy chuyện.
5 năm trước Hoàng Hải Vi hạ sinh một tiểu hoàng tử bụ bẫm.
Thời gian chảy trôi thấm thoát bé Ren đã 5 tuổi
-Mami hôm nay có nhớ Ren không?
-Mẹ nhớ. Quỷ nhỏ con lại phạm nỗi gì à? Nó nói
-Đâu có….Ren cũng nhớ mami nhiều lắm luôn. Hôm nay ở lớp bạn Miko hỏi con về bố….
Ren đưa đôi mắt lục bảo ánh tím nhìn nó như dò xét biểu hiện…
-Con muốn gặp bố…
…
…..
CHAP 73: VIỆT NAM, CON MUỐN VỀ ĐÓ…
-Mẹ không muốn. Muộn rồi, con về phòng ngủ đi…
Đôi mắt tím biếc trùng xuống…lần đầu tiên thằng bé đòi gặp bố nó, nó không biết phải ứng sử như thế nào….. có chút lo lắng, bối rối và đau lòng
Gần 6 năm qua chưa một giây một phút nào nó thôi nghĩ về người đó … cứ ngỡ có thể quên mà sao vẫn nhớ…
-Con muốn, mami cho con về nhé… con chỉ đứng từ xa nhìn bố thôi…
-Về phòng ngủ đi, mẹ không muốn nói về vấn đề này nữa .
-Mami….
-Ren… về phòng , mẹ mệt rồi
…
Thằng nhóc ngúng nguẩy bỏ về phòng, căn phòng nhỏ màu xanh dương thơm ngát mùi bạc hà
Đôi tay nhỏ kẽ lướt trên bàn phím của chiếc máy tính xách tay
-Em xem gì thế Ren…? Một thằng nhóc có mái tóc màu nâu đậm ló đầu vào phòng
Ren bình tĩnh quay lại nhìn thằng anh họ rồi rõng rạc nói
-Em điều tra bố em. Aki -chan, anh có muốn về Việt Nam với em không?
Khuôn mặt nhóc Aki sáng bừng.
-Nghe có vẻ thú vị đấy. Chúng ta sẽ làm một cuộc phiêu lưu
-Nhưng mà mẹ không cho em đi…
-Chán thật
Aki tiu ngỉu
-Aki- chan, hay chúng ta trốn đi…
-Ba mẹ anh và cô Yuki sẽ rất lo đấy. Rồi chúng ta sẽ lại bị phạt thôi. Aki xua tay… cậu vẫn còn nhớ trận đòn của bố khi cậu cùng nhóc Ren trốn đi nghịch tuyết
-Anh sợ à? Thế em đi một mình.
Ren