Duck hunt
Nhóc lười…Tôi yêu em

Nhóc lười…Tôi yêu em

Tác giả: Bông hồng thuỷ tinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327431

Bình chọn: 8.5.00/10/743 lượt.

câu chuyện chưa có kết thúc. Chàng trai sắp phải ra nước ngoài công tác, mặc dù rất muốn cưới cô ngay và mang cô ra nước ngoài cùng nhưng ba mẹ anh không cho phép. Trước khi tiễn anh ở sân bay cô gái đã khóc rất nhiều còn chàng trai thì ôm chặt cô gái và nói rằng “Suốt cuộc đời này, anh chỉ yêu mình em thôi”.

Khi chàng trai ra nước ngoài được một thời gian thì cô gái gặp tai nạn, khuôn mặt bị biến dạng nghiêm trọng, trông vô cùng xấu xí và gớm ghiếc. Cô gái sợ hãi, đau lòng không muốn liên lạc với chàng trai nữa nhưng được bạn bè thuyết phục cuối cùng cô cũng đã liên lạc với anh, trong thư anh viết nói muốn chuẩn bị một đám cưới thật long trọng và hoành tráng dành tặng cô. Điều đó khiến trái tim cô vỡ tan…lo sợ.

Rồi thì ngày ấy cũng đã đến, cô ra sân bay đón anh, nhưng đeo khẩu trang kín mít, kính đen rồi trốn đằng sau một bức tường khóc nức nở. Anh xuống sân bay vội vã đi tìm kiếm cô khắp nơi nhưng không thấy, bằng cảm nhận của trái tim anh tin cô đã đến và rồi anh cứ quyết tâm đi tim cô mãi, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng yếu ớt của cô trốn sau bờ tường. Anh vòng đằng sau ôm chặt lấy cô nói nhớ cô vô cùng.

Cảm giác kì lạ bao quanh anh . Xoay vai anh nhìn thẳng vào cô. Mà sao cô lại che khuôn mặt của mình như thế ?

– Anh… anh… còn nhận ra em chứ ?

Giọng nói trầm ngâm vang lên từ đằng sau khẩu trang. Anh lo sợ vòng tay ôm cô vào lòng. Nhất định có chuyện xảy ra rồi.

– Anh dĩ nhiên là nhận ra em rồi. Anh yêu em mà !

– Thế… như vậy thì anh có còn yêu em không ?

Trước mặt anh, cô cởi bỏ nón, tháo mắt kính và cuối cùng cùng là cái khẩu trang.Khuôn mặt xấu xí kinh khủng xuất hiện trước mặt anh.Mọi người kinh hoàng … Những tiếng kêu thảng thốt khi nhìn thấy khuôn mặt ấy vang lên. Anh vẫn không phản ứng gì và bình thản cười to:

– Anh hoàn toàn không để tâm .Ôm gọn cô vào lòng anh nhẹ nhàng rót vào tai cô:

– Dĩ nhiên. Anh yêu em !

Anh đưa tay, từng ngón từng ngón tay chạm vào những vết sẹo trên mặt cô và đặt nụ hôn lên mặt cô như thể hiện rằng dù mặt cô có thay đổi đi chăng nữa(cô gái xinh đẹp lúc trước không còn.) anh vẫn rất yêu, rất yêu cô.

Lễ cưới được chuẩn bị rất nhiều và rất long trọng .Mặc cho sự cản trở từ phía gia đình anh,anh vẫn kiên định sẽ cưới cô. Chỉ vì anh thật sự rất yêu cô. Yêu vẻ đẹp nội tâm.Vì vậy… từ ánh nhìn đầu tiên anh đã nhận ra cô.

Thế nhưng từ khi anh về nước tính cách cô đã hoàn toàn thay đổi, cô ghen tuông, tra hỏi anh chỉ sợ anh sẽ bỏ rơi cô đi theo cô gái xinh đẹp khác bất cứ lúc nào. Gánh nặng công việc cộng áp lực trước những lời buộc tội vô cớ rút cuộc anh đã nói :

– Em đừng làm cho tâm hồn em cũng trở nên xấu xí đi chứ !

Nói rồi, anh bỏ đi. Đối diện với lời anh vừa nói cô òa khóc tức tưởi. Cô không muốn thế đâu… chỉ vì… chỉ vì…. cô sợ mất anh thôi mà.Trước đây, cô đâu phải như thế. Trái tim cô trở nên xấu xí chắc bắt

– Bác sĩ ở đây tốt lắm. Hãy để họ phẫu thuật cho anh. Khuôn mặt anh nhất định sẽ trỡ về như trước đây.Đây, xem này ! Tui cũng phẫu thuật ở đây đấy, đẹp chứ ?

Người bệnh đứng yên và im lặng.

Vị hôn phu của cô đứng ngoài gọi với vào. Cô nhìn anh bệnh nhân cười nhẹ rồi quay đầu sải bước đi về phía vị hôn phu.

Nhìn cánh cổng bệnh viện, nhìn khuôn mặt cười tràn ngập hạnh phúc của cô nước mắt anh lặng lẽ rơi.

Thốt nhiên một nữ bác sĩ xuất hiện đằng sau anh nói bằng tiến bản địa :

– Anh thật sự yêu cô ấy. Vì cô ấy, dâng hiến da mặt của chính mình. Thế mà giờ đây….. cô ta lại chẳng nhận ra anh. Một năm trước đây anh đã tìm tôi với hy vọng về cuộc phẫu thuật. Kết quả này anh mãn nguyện chưa ?

Anh vẫn im lặng

– Nhưng mà tôi có thể miễn phí làm cho khuôn mặt anh trở về như xưa, nếu anh muốn…

– Không cần đâu.Cô ấy không nhận ra tôi thì thôi vậy….. Hãy để tôi đeo mặt nạ này mà sống nốt những ngày còn lại vậy…..Vừa nói anh vừa đi về phòng mình. Bước chân nặng chĩu.

Nước mắt chảy ngược vào trong.Hương thơm thoang thoảng từ mái tóc của cô cứ vương vấn bên anh. Mùi hương nhẹ nhàng quay quắt. Mùi hương đặc trưng của cô làm anh chạnh lòng , cảm giác càng cô đơn………

“Sau này cậu bé nhặt lấy mặt nạ của quỷ. Cậu muốn thử cô bé xem cô bé có nhận ra cậu ta không.Thật bất ngờ…. Cô bé không chỉ khóc thét lên khi nhìn thấy cậu, lại còn bảo cậu đừng bao giờ đến gần cô ta nữa.

Từ đó cậu bé ấy mang bên mình mặt nạ ác độc của quỷ và sống một cuộc đời cô độc đáng thương. Câu chuyện cô kể cho anh vẫn chưa đến đoạn kết. Chiếc mặt nạ quỷ anh sẵn sàng mang….”

Nhật Duy vừa kể xong thì Hoạ Mi đã khóc nghẹn ngào, lấy khăn giấy chấm nước mắt mà sao nước mắt vẫn không ngừng rơi. Oi, sao một câu chuyện lại có thể có cái kết buồn đến như vậy nhi? Thà rằng cứ dừng một nửa với cái kết thúc đẹp như một giấc mơ thì sẽ chẳng khiến người ta phải xót xa, đau lòng đến như vậy.

“Tiếc cho chàng trai đó quá, thì ra trong tình yêu người ta luôn miệng nói yêu rất nhiều nhưng đến khi gặp khó khăn, trắc trở thì cũng sẽ có rất nhiều người trở nên thay đổi. Họ sẽ sẵn sàng bỏ rơi hoặc lãng quên người mình đã từng yêu rất sâu đậm để bước theo một người mới, tìm kiếm một hạnh phúc mới. Mà không h