
i bàn cắt may theo Triệu Thương, anh nói:
– Trời cũng tối rồi, anh đến định rủ em đi anh khuya.
– Ăn khuay?
Triệu Thương lật tay lên xem đồng hồ, cô ngoáy đầu nhìn lại:
– Tám giờ tối mà gọi là đi ăn khuya?
Quang cười xoà, một lúc anh mới nói:
– Thật ra… là bà vú thương yêu bảo anh đến.
Triệu thương thở hắt ra:
– Khổ quá! Em đã bảo em khoẻ rồi mà.
– Khoẻ thì về. Dù gì anh cũng đến rồi.
– Nhưng em chưa xong việc. Hay anh đi đâu đi, một lát nữa đến đón em.
Quang định cự lại nhưng điện thoại reo, anh móc trong túi ra nghe:
– Alô! Quang nghe đây.
Giọng Phong vang lên:
– Mày đang ở đâu vậy? Uống bia với tao nghe.
Quang chớt nhớ đến Phong hay nhắc đến cô ba nhà anh và câu chuyện xem mắt mà Phong kể, anh nhìn qua Triệu Thương cười cười:
– Đang ở cạnh… cô ba. Hay mày tới đây đi.
Phong cười hì hì trong máy:
– Được. Tao tới liền nhưng hậu quả là mày chịu nhé.
– Thằng khỉ. Tao sợ mày à?
Quang cúp máy cho vào túi, vừa xoay qua thì Triệu Thương cũng đang nói chuyện qua điện thoại.
– Được, được tao biết chỗ đó rồi. Tao đến liền.
Triệu Thương gác máy. Quang liền hỏi:
– Tối tồi em định đi đâu?
Triệu Thương mở túi xách lấy chìa khoá xe.
– Em đi gặp một người bạn có cổng việc. Anh về trước nhé.
– Đi ngay à?
Cô cưới
– Dĩ nhiên.
– Vậy còn anh?
– Tự về đi! Em đi đây.
Triệu Thương vừa nói vừa ra cửa bỏ mặc Quang ở lại với nỗi ấm ức.
– Không khéo tưởng mình chơi khâm nó thì nguy.
Nhà hàng Bình Minh
Tố Quyên Khuấy nhẹ ly cam vàng óng, cô rất lạ với bản thân. Trước kia, những ngày đầu mới quen cô cũng không ngượng ngập tỏ ra mất tự nhiên như thế này.
Phong kia mà! Người yêu trong suốt sáu năm, một tình yêu đẹp nhất, lãng mạn nhất đang ngồi trước mặt cô. Tại sao cô không mở lời yêu được.
Không khác gì Tố Quyên, Phong cũng đang hút thuốc như để né tránh điều gì đó. Những cảm nhận gần đây trong trái tim anh đang làm anh bối rối. Anh không muốn đóng vai trò kẻ phản bội dù người đòi chia tay không phải là anh.
– Hình như… anh vừa gọi điện hẹn bạn?
Trịnh Phong ngơ ngác nhìn Quyên khi cô khó khăn hỏi.
– Ơ… một người bạn.
Tố Quyên không ngờ Phong cũng mất tự nhiên với cô như thế. Cô đã lấy cớ vào toilet để gọi Triệu Thương đấn rước mình và Phong cũng nhân lúc đó mà gọi cho bạn. Thì ra, anh ta đạ có người khác thật. Nhưng người đó là ai?
Cái tên Triệu Thương thoáng hiện ra nhưng Tố Quyên đã gạt ngay. Triệu Thương không phải là mẫu người của Phong, anh là người đã chọn cô dù cô luôn bỏ bê anh vì công việc. Anh không thích mẫu người phụ nữ dễ dãi và dựa vào đàn ông. Tuy Triệu Thương không như thế, nhưng cô không có lý tưởng cao, bằng chứng là cô đã từ chối những công ty lớn để về đây mở một cửa hàng nhỏ.
Cố lấy lại bình thản, Tố Quyên cười nhẹ. Phong không thích mẫu người ghen tuông:
– Anh có hẹn thì cứ đi đi.
– Hay… anh đưa em về.
Cô lại cười:
– Em có bạn đến đón rồi. Chỉ cần anh giúp en việc hoài nãy là được rồi.
– Yên tâm đi. Anh không quên đâu. Em sẽ có những cô y tá giỏi nhất.
Phong đứng dậy:
– Thôi anh đi nha. chúc em và cô bạn nào đó đi chơi vui vẻ.
Phong ra quầy tính tiền rồi đi lấy xe.
Chiếc Win thật hợp vớ cái dáng bụi bậm của anh.
Chiếc Win vừa vọt đi thì chiếc Space của Triệu Thương trờ tới.
Cô ngơ ngác nhìn vào trong.
Con nhỏ này mới về nước sao mà biết mấy chổ này hay quá. Mình đúng là hai lúa mà.
Cô đang lóng ngóng nhìn vào thì Tố Quyên bước ra:
– Làm gì vậy mậy? Bộ quen ai hả?
Triệu Thương giật mình. Nhà hàng này gần bờ sông nên khá đông khách. có lẽ cảnh trí đon sơ những cây cảnh rấ đẹp đã thu hút được thực khách.
– Quen ai đâu? Tìm mày nè.
Tố Quyên cười lên ngồi sau lưng Thương:
Đi! Tao với mày đi ăn kem. Tối nay tao rãnh, chúng ta ôn lại kỹ niệm xưa nhé.
Triệu Thương ngạc nhiên, nhưng chỉ một thoáng rồi cô cũng đề máy, mang theo một câu hỏi to tướng:
– Một người của công việc mà… rỗi ư? Lại chuyện gì nữa đây?
***
Buổi tối, tại shop TRIỆU THƯƠNG
Sắp xếp lại mọi thứ xong, Mỹ Lan vỗ hai tay vào nhau cái chát.
– Về mày! Sáng mai có hên người ta đến thử áo đó.
Vẫn ngồi kết mấy hạt cườm vào chiếc áo trắng xoá, Triệu thương trả lời:
– Ừ! Mày về trước đi. Tao về liền.
Cô nói với theo khi Mỹ Lan ra đến cửa.
– Nhớ nghiên cứu mẫu mới nghen.
Mỹ Lan không trả lời mà đi luôn. Còn lại một mình, Triệu Thương bắt đầu tập trung vào công việc.
Ngày nào cũng vậy, mọi người đầu ra về nhưng Mỹ Lan và cô về sau cùng. Mấy ngày sau này thường trực lại là Triệu Thương. Cô làm việc như điên để khỏi phải suy nghĩ, để không ở nhà đồi mặt với mọi người và… để không đi ra đường như tìm kiếm ai đó.
Mới nghĩ đến đêy, Triệu Thương đã muốn nghẹn thở. Cô ngồi xổm xuống gạch, hai tay vòng lại vòng lại đặt lên gối thở ra mệt mỏi.
Hình ảnh Phong ngồi ủ rũ cứ ám ảnh trong đầu cô, Lúc nào rỗi là cô lại nhớ đến. Mỗi lúc như thế triệu Thương cảm nhận rất rõ cảm xúc của mình, nó…
Ôi! Điên lên mất.
Cô thầm than trong bụng. Không tài nào tập trung vào công việc được. Cô đâm quạu với bản thân. Ngửa mặt nhìn chiếc quạt đang quay trên đầu. Thât xấu hổ cho mày. chỉ giỏi tìm cơ thôi chứ làm việc