
ã bước đến sau khi cám ơn anh bồi.
– Chào… khoẻ không?
Miễn cưỡng cười toe, Quyên chỉ ghế ngồi kế bên:
– Ngồi đi, để tao giới thiệu nha.
Đây là anh Phong, còn đây là… là…
– Tôi là Triệu Thương.
Triệu Thương nhanh nhảu đi tiếp lời bạn. Phong cũng vừa lúc nhìn lên. Cả hai chạm mắt nhau, đôi mày phong hơi nhíu lại, vẻ đẹp lai Tây cửa Triệu thương thật lộng lẫy khiến người đối diện thật khó mà cưỡng lại. Mái tóc dài uốn lọn thật gợi cảm trên bờ vai trắng nõn. Nhanh như chớp, Phong quay mặt chỗ khác, anh bắt đầu đốt thuốc.
– Đây là cô bạn cô nói lúc nãy?
Tố Quyên gật đầu:
– Đúng rồi.
Anh cười cười:
– Hai người giống Thuý Kiều, Thuý Vân quá.
Không để ý đến nét mặt của Triệu Thương, Tố Quyên thản nhiên đáp:
– Không phải giống Thị Nỡ nữa hả?
Đến lượt Triệu Thương nhíu mày.
Lần đầu gặp mặt mà họ có vẻ thân mật, nhất là Phong, anh có vẻ thích thú khi nghe đến tên Thị Nỡ.
Phong cười:
– Chuyện đó để lần sau gặp mình nói tiếp nhé! Giờ thì tôi xin phép chào hai người.
– Vậy thì chào anh.
Tố Quyên ngạc nhiện nhìn qua Triệu Thương, con nhỏ sao nhanh miệng thế? Không thích cũng đầy cần phải… chào một cách phủ phàng thế?
Phong không nói thêm lời nào, anh mỉm cười đứng dậy, nhìn theo dáng to cao của anh Quyên chép miệng.
– Mày thật là… tao thấy hắn cũng được mà.
– Vậy thì mày đóng luôn vai Tố Quyên đi.
– Ý đâu có được. Bây giờ mày đã về rồi thì phải về thực tế thôi. Tao là Triệu Thương; mày là Tố Quyên.
Tố quyên nhìn Triệu Thương một hồi lâu rồi thở dài.
– Trái đất nhỏ quá, không dung nổi tao, coi bộ tao phải về Ý.
Triệu Thương kêu lên:
– Thôi đi quỉ, tao coi bộ hắn cũng được đó.
Triệu Thương mãi lo huyên thuyên về tương lai của Tố Quyên, cô không chú ý nên không thấy nét biến sắc trên mặt Tố Quyên.
– Trái đất này đúng là nhỏ quá!
Chương 2
– Còn nữa, tôi đến đây là theo lời mẹ tôi. Còn chuyện hai đứa thì… không có đâu nghe. tôi đã có người yêu bên Pháp rồi.
Tuy phản đối chuyện hôn nhân mai mối này nhưng bị từ chối kiểu này thì khó chịu thật. Anh ta làm cứ như mình ế đến nơi. Đồ khó ưa, cao giá lắm sao? Vừa định mắng trở lại, Tố Quyên đã nghe tiếng một cô gái, giọng điệu quen quen nên cô quay mặt ra hướng cửa.
Quyên chưa kịp mừng thì cô gái đó đã bước đến sau khi cám ơn anh bồi.
– Chào… khoẻ không?
Miễn cưỡng cười toe, Quyên chỉ ghế ngồi kế bên:
– Ngồi đi, để tao giới thiệu nha.
Đây là anh Phong, còn đây là… là…
– Tôi là Triệu Thương.
Triệu Thương nhanh nhảu đi tiếp lời bạn. Phong cũng vừa lúc nhìn lên. Cả hai chạm mắt nhau, đôi mày phong hơi nhíu lại, vẻ đẹp lai Tây cửa Triệu thương thật lộng lẫy khiến người đối diện thật khó mà cưỡng lại. Mái tóc dài uốn lọn thật gợi cảm trên bờ vai trắng nõn. Nhanh như chớp, Phong quay mặt chỗ khác, anh bắt đầu đốt thuốc.
– Đây là cô bạn cô nói lúc nãy?
Tố Quyên gật đầu:
– Đúng rồi.
Anh cười cười:
– Hai người giống Thuý Kiều, Thuý Vân quá.
Không để ý đến nét mặt của Triệu Thương, Tố Quyên thản nhiên đáp:
– Không phải giống Thị Nỡ nữa hả?
Đến lượt Triệu Thương nhíu mày.
Lần đầu gặp mặt mà họ có vẻ thân mật, nhất là Phong, anh có vẻ thích thú khi nghe đến tên Thị Nỡ.
Phong cười:
– Chuyện đó để lần sau gặp mình nói tiếp nhé! Giờ thì tôi xin phép chào hai người.
– Vậy thì chào anh.
Tố Quyên ngạc nhiện nhìn qua Triệu Thương, con nhỏ sao nhanh miệng thế? Không thích cũng đầy cần phải… chào một cách phủ phàng thế?
Phong không nói thêm lời nào, anh mỉm cười đứng dậy, nhìn theo dáng to cao của anh Quyên chép miệng.
– Mày thật là… tao thấy hắn cũng được mà.
– Vậy thì mày đóng luôn vai Tố Quyên đi.
– Ý đâu có được. Bây giờ mày đã về rồi thì phải về thực tế thôi. Tao là Triệu Thương; mày là Tố Quyên.
Tố quyên nhìn Triệu Thương một hồi lâu rồi thở dài.
– Trái đất nhỏ quá, không dung nổi tao, coi bộ tao phải về Ý.
Triệu Thương kêu lên:
– Thôi đi quỉ, tao coi bộ hắn cũng được đó.
Triệu Thương mãi lo huyên thuyên về tương lai của Tố Quyên, cô không chú ý nên không thấy nét biến sắc trên mặt Tố Quyên.
– Trái đất này đúng là nhỏ quá!
*
* *
Ngâm mình trong bồn tắm, Tố Quyên hồi tưởng quãng thời gian ở Ý. Ở đó là nơi cô hạnh phúc nhất. Tình yêu và sự nghiệp cô đều đạt được. Mãi khi…
– Lisa! Mình làm đám cưới nghe em. Thời gian sáu năm đủ để chúng ta hiểu nhau rồi.
Mấy ngón tay thoăn thoắt trên bàn phím vi tính, Lisa cười:
– Hôm nay anh sao vậy? Khi không lại nói đến việc đó.
– Mẹ yêu cầu anh về Việt Nam và anh muốn em cùng anh đi với anh.
Cô quay lại, lúng liếng d8ôi mắt nhìn anh rồi phì cười.
– Anh làm cứ như mới ngày đầu quen am vậy? Anh biết là em không thích bị trói buộc mà.
– Nào! Có anh làm em mắt tự do đâu, yêu nhau và kết hôn là chuyện tất yếu ma em.
Lisa ngồi xuống cạnh người yêu:
– Nhưng em không thích, bây giờ cũng rất tốt mà.
– nhưng anh không còn trẻ nữa. Anh muốn có một mái nhà, một người vợ hiền và những đứa con ngoan.
Cô xoa cằm anh:
– Hôm nay sao có những suy nghĩ giống… cụ non quá, không giống anh ngày thường tí nào.
– Lisa! Nghiêm chỉnh lại nào! Lần nào anh đề cập đến chuyện kết hôn em cũng né tránh, lần này a