
i với tôi bữa naỵ Từ đầu đến cuối, nó không buồn hỏi thăm sức khỏe của tôi lấy một tiếng trong khi, chỉ mới chiều hôm qua đây thôi, nó còn lo lắng đến “bệnh tình” của tôi nhiệt thành đến mức phải may mắn lắm thằng Biền mới không bị rối loạn cơ tim. Hễ thấy quà là lóa mắt, thật tôi chưa thấy ai “thực dụng” như cái con nha đầu này! Trên đường về, Biền tíu ta tíu tít. Miệng huênh hoang chưa đã, tay nó vung loạn xạ lên để phụ họạ Cả chục lần, tay lái nó suýt đâm sầm vào bánh ô tô. Tôi đóng vai kẻ thất tình, gác chuyện sống chết ngoài tai nên cứ thẫn thờ ngồi im thin thít, mặc xác nó muốn làm gì thì làm.Ba hoa chích chòe một hồi, thấy tôi không lên tiếng hưởng ứng, Biền thúc cùi chỏ ra sau:– Tẩy chay tao hả màỷTôi nghiến răng chịu đau, mím môi không đáp.Biền thúc một cái nữa:– Mày thấy này giờ tao nói có đúng không?Tôi cáu kỉnh:– Ðúng cái con khỉ mốc!Biền cười hềnh hệch:– Ăn không được, đạp đổ hả?– Vô duyên! – Tôi hừ mũị– Tao mà vô duyên! – Biền trâng tráo – Vô duyên sao Quỳnh Như lại yêu taỏ– Yêu cái mốc xì! – Tôi nói và nghe máu nóng dồn lên mặt.– Không yêu sao nó nhận quà của taỏ – Biền vặc lại, giọng tự đắc.Tôi bĩu môi:– Nhận quà là một chuyện, còn yêu là một chuyện! Hai thứ đó đâu có dính dáng gì với nhau!Biền cười ha hả:– Tao chưa thấy ai ngu như mày! Nếu không yêu thì tụi con gái chẳng bao giờ nhận quà! Không tin ngày mai mày đem quà tặng Quỳnh Như thử coi, xem nó có nhận không!Thực ra tôi không có ý định chống lại Biền. Trong thâm tâm, tôi tin rằng nó nói đúng, nhất là chính mắt tôi nhìn thấy vẻ mặt bâng khuâng của Quỳnh Như lúc đọc những câu thơ bộc lộ tâm sự của nó. Nếu không có tình cảm với Biền, không bao giờ Quỳnh Như có thái độ khác lạ như vậỵ Nhưng từ nãy đến giờ, bộ tịch hí hửng và giọng điệu khoác lác của Biền khiến tôi ngứa tai gai mắt không chịu được. Tôi cảm tưởng như nó cố tình nhởn nhơ đùa cợt trên nỗi đau khổ của tôị Ðã vậy, bây giờ nó còn giở giọng khiêu khích nghe muốn ứa gan.Tự ái dồn dập, tôi đổ liều:– Ðược rồi! Ngày mai mày chống mắt lên mà coi!Lời hăm he của tôi vừa thốt ra, Biền phát cười sằng sặc. Tràng cười nhạo báng của nó chẳng khác nào những mũi dao nhọn thúc vào trái tim vốn đã rướm máu của tôị Tôi nghiến răng lạị Cho đến khi Biền chở tôi đến tận nhà, tôi bước xuống xe mà không nói với nó một tiếng nàọTối đó, khi nỗi ấm ức lắng xuống, tôi nằm gác tay lên trán và kinh hoàng nghĩ đến lời tuyên bố điên rồ của mình. Hồi chiều, “thành tích” của Biền quả đã làm tôi mất bình tĩnh và tôi đã dại dột để lòng tự ái dẫn mình đi quá xạ Xa đến mức bây giờ muốn quay lại thì đã muộn. Tôi chỉ còn cách nhắm mắt nhắm mũi đâm sầm tới trước.Nhưng khổ nỗi, gan tôi là gan thỏ đế. So với sự bạo dạn của Biền, tôi chỉ là đom đóm đứng cạnh mặt trờị Tặng quà cho một người con gái đã là chuyện ngoài tầm tay của tôị Huống chi là một người con gái mới hân hoan nhận quà của một người con trai khác cách đây chưa đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Bây giờ muối mặt dúi quà vào tay nó có khác chi nổi điên đi tỏ tình với một phụ nữ mới lấy chồng. Tôi loay hoay, trằn trọc suốt đêm chẳng nghĩ được kế gì thoát hiểm. Nếu tự động rút lui thì vừa hèn vừa nhục, nhất ngôn lỡ ký xuất tứ mã phải nan truỵ Nhưng cứ khăng khăng thực hành ý định, nhiều phần chắc Quỳnh Như không nhận, có khi tôi còn ăn guốc vào đầụThao thức mãi đến gần sáng, tôi thiếp đi giữa trăm nỗi dày vò. Lòng chất ngất ưu phiền, trong cơn mơ tôi thấy Quỳnh Như ngồi cạnh bể bơi, mặt mày hắt ám. Khi tôi rụt rè bước lại, chưa kịp tặng quà cho nó, nó đã phẩy tay xua tôi như người ta đuổi ruồi đuổi muỗị Trong khi tôi á khẩu, người ngợm cứng đơ thì thằng Biền nấp sau lưng Quỳnh Như nhô đầu lên nhìn tôi cười hắc hắc.Cơn ác mộng chết tiệt đó ám ảnh tôi suốt cả buổi sáng hôm saụ Buổi trưa tôi bỏ cơm, lang thang ra phố. Ði vòng vèo chán, đầu óc chẳng nảy ra tí mẹo vặt nào đáng giá, tôi ghé vào một cửa hiệu bên đường thẫn thờ hỏi dăm cuốn sách … Anh văn. Rồi cũng như Biền, tôi hí hoáy chép lên trang đầu cuốn sách những câu thơ tôi học mót của nó. Cũng đại bàng hai cánh. Cũng ngực thủng dăm ba lỗ. Nhưng tôi khác Biền. Ngực tôi trăm vết thương đâm thủng. Chẳng vết nào lành, chỉ có đau!Sau khi nhờ cô hàng bọc giấy hoa cẩn thận, tôi thong dong kẹp nách mang về. Tôi cũng chẳng hiểu tôi làm những trò sao chép mạt hạng đó để làm gì. Như người mộng du, tôi không ý thức được hành động của mình. Tôi chỉ biết mỗi một điều là chiều nay tôi buộc phải tặng Quỳnh Như một cái gì đó, bất kể đó là cái gì.Ðúng bốn giờ chiều, tiếng còi xe tin tin của Biền vang lên ngoài cổng trước. Ngày nào nó cũng đến trước nhà tôi nhấn kèn inh ỏi như vậỵ Tiếng kèn có nghĩa “Ðến giờ đi bơi rồi! Lẹ lên Tưởng ơi!”. Nhưng hôm nay, nay, âm thanh quen thuộc đó đối với tôi bỗng trở nên rùng rợn và mang một nội dung hoàn toàn khác. Tôi tưởng như đang nghe lời thúc giục: “Ðến giờ ra pháp trường rồi, Tưởng ơi!”.Sau một hồi nấn ná một cách vô vọng, tôi buồn rầu nhấc đôi chân nặng như chì thất thểu bước rạBiền ngồi trên xe, mỉm cười nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò lộ liễụ Vừa nhác thấy bịch quà kè kè trên tay tôi, nó