XtGem Forum catalog
Những Chàng Trai Xấu Tính – Nguyễn Nhật Ánh

Những Chàng Trai Xấu Tính – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322773

Bình chọn: 8.00/10/277 lượt.

ào ngờ nghe tôi nói xong, đôi mắt Quỳnh Như lại mở to hơn:– Ði tắm mà chạy ?Tới đây thì tôi tắc tị. Mặt nghệt ra, tôi loay hoay moi óc cố nhớ xem trong lịch sử loài người có ai “đi tắm mà chạy” như tôi không nhưng chẳng tài nào nhớ nổị Trong khi đó thằng Biền đứng bên cạnh nhìn Quỳnh Như tủm tỉm ra cái điều “cô nói chuyện với thằng điên đó làm cái gì cho mỏi miệng”. Nhìn nó đứng nhịp chân, tôi biết nó đang nở từng khúc ruột khi thấy tôi lâm vào tình cảnh khốn cùng. Thật tôi chưa từng thấy đứa nào sung sướng trước tai nạn của bạn bè một cách trắng trợn như nó.Tôi đứng, đứng hoài và đinh ninh mình sẽ hóa thành nàng Tô Thị thứ hai thay thế cho nàng Tô Thị thứ nhất vừa bị quân gian “xóa hộ khẩu” ở Ðồng Ðăng thì Quỳnh Như chợt nhìn thấy gói giấy trên tay tôị Nó chớp mắt:– Gói gì trên tay anh vậy ?Tưởng nó giải vây cho tôi, ai ngờ nó hỏi câu này còn hóc búa hơn câu “đi tắm mà chạy” khi nãỵTôi nuốt nước bọt:– Gói quà.Quỳnh Như ngu ơi là ngụ Nó không biết nỗi khổ tâm của tôi, lại hỏi:– Ði tắm mà anh đem theo quà làm chi vậy ?Tôi ngó chỗ khác:– Ðem tặng chứ chi!Nói xong tôi mới biết mình dạị Sực nhớ đến chuyện hôm qua, tôi biết Quỳnh Như chẳng ngu tí nàọ Hôm qua, Biền đã xách quà vào tận hồ bơi để tặng cho nó. Và nó đã hí hửng chộp lấy cái mắc toi đó. Vậy mà bây giờ nó giả bộ hỏi tới hỏi luị Hỏi lui xong, nó lại hỏi tới:– Tặng cho ai ?Ðến nước này thì tôi không thể lùi được nữạ Tôi lâm vào tình huống binh pháp cổ gọi là thế “bối thủy”. Trước mặt là địch, sau lưng là sông, muốn sống chỉ còn cách liều lĩnh xông lên phía trước. Thế là tôi tặc lưỡi “xông lên”:– Tặng cho … Quỳnh Như chứ ai!Nói xong, tôi thở ra một hơi dài và ngắm tịt mắt lại, chờ sét đánh xuống đầụ Da tôi vốn mỏng, tính lại hậu đậu, mỗi lần quan hệ với điện, điện thường không ưa, hay giật tôi té nhủị Nếu sét chơi ác, quyết tâm gõ trúng đầu tôi, chắc tôi tan tành xác pháọ Nhưng tôi thót bụng đứng đợi cả buổi vẫn chẳng nghe động tĩnh gì. Ông Sấm bà Chớp bữa nay làm như bận đi ăn giỗ tận đâu đâụCố nén hồi hộp, tôi len lén hé mắt ra nhìn và ngạc nhiên khi thấy Quỳnh Như chẳng tỏ vẻ gì muốn ăn tươi nuốt sống tôị Ngược lại, nó còn mỉm cười nhìn tôi xinh xắn tệ. Và từ trong hàm răng trắng đều như hạt bắp của nó, một giọng nói êm ái vang lên:– Anh muốn tặng quà cho tôi sao còn nhắm mắt đứng đó ?Tôi bất giác ngẩn người ra và cảm thấy tai ù đị Tôi không dám tin hôm nay là ngày đẹp nhất trong đời tôị Bàng hoàng như Alice lạc xứ thần tiên, tôi “trôi” về phía trước như người mộng dụ Rồi nửa mê nửa tỉnh, tôi bần thần đặt gói quà vào tay Quỳnh Như, lòng nhẹ nhõm như vừa trút xong một gánh nặng tâm hồn. Tôn Ngộ Không lúc thoát khỏi nạn núi đè chưa chắc đã phơi phới như tôi bây giờ.– Cảm ơn anh nghen!Vẫn với giọng dịu dàng, Quỳnh Như tiếp tục rót mật ong nguyên chất vào tai tôị Mật ong tuy đại ngon đại bổ nhưng không nên uống nhiềụ Kẻ nào tham lam nốc lấy nốc để sẽ say quắc cần câụ Lũ gấu to xác ních mật ong còn say be say bét, huống chi loài người nhỏ bé. Khổ nỗi, Quỳnh Như không biết điều đó. Nếu nó cứ tiếp tục ngọt ngào với tôi thêm vài câu nữa, chắc tôi té nằm thẳng cẳng.Tôi đang lo lắng thì Biền đã kịp thời can thiệp:– Quỳnh Như mở ra coi đi!Hóa ra thằng Biền mở miệng chỉ cốt để phá thốị Nãy giờ nó đứng bên cạnh “chống mắt lên mà xem” , chờ chứng kiến cảnh tôi ngã ngựạ Nào ngờ càng xem, nó càng sầm mặt xuống. Nó không tưởng tượng được Quỳnh Như vừa mới tí tởn nhận quà của nó hôm qua, nay lại tiếp tục vui vẻ nhận quà của tôị Những dự liệu cay độc của nó rốt cục đâm hỏng bét.Nhưng Biền quả là tên ác tặc đệ nhất, hỏng mưu này nó liền bày mưu khác. Nó xúi Quỳnh Như mở gói quà của tôi ngay đương trường hòng làm tôi bẽ mặt. Thấy tôi bắt chước Biền mua sách y chang, chép thơ y chóc, Quỳnh Như sẽ biết ngay tôi ăn cắp “mẫu mã” của Biền. Nó sẽ xếp tình của tôi vào loại “hàng gian hàng giả” không đáng một xu teng. Nó sẽ không thèm ngọt ngào với tôi nữạ Tệ hại hơn, nó sẽ ném thức ăn thiu vào thùng rác.Nghĩ tới đâu, bụng tôi giật thon thót tới đó. Không biết tôi đang lo sốt vó, quỳnh Như mỉm cười ngó tôi:– Mở ra nghen!“Nghen cái con khỉ mốc!”, tôi rủa thầm trong bụng và cảm thấy chán ngán. Thật chưa có ai ngốc như con nhỏ nàỵ Nó bị thằng Biền đại gian ác kia xỏ mũi mà không biết, cứ tưởng như ta đây thông minh lắm.– Hén? – Thấy tôi cứ thộn mặt ra, Quỳnh Như lại nhắc.Nhìn vẻ mặt đăm đăm chờ đợi của nó, tôi dở cười dở khóc, đành nhăn nhó gật đầụBiền đứng bên cạnh nhếch môi cười đểu cáng. Bộ tịch hí hửng của nó khiến tôi nóng gáy, cứ muốn liệng ngay nó xuống hồ. Nhưng có Quỳnh Như trước mặt tôi không dám phát tác, chỉ bặm môi đứng im.Quỳnh Như mở gói quà của tôi lâu thật lâu, ít ra tôi cũng cảm thấy như thế. Tiếng giấy sột soạt không ngừng vang lên bên tai tôi như những tiếng xé lòng và tôi tưởng cái âm thanh nhức nhối đó sẽ kéo dài không bao giờ dứt.Nhưng cuối cùng những cuốn sách phản chủ kia cũng phải chường mặt ra ngoàị Khi thấy Quỳnh Như tò mò lướt mắt qua mấy tựa sách, cả tôi lẫn Biền đều đinh ninh nó sẽ kêu lên những tiếng ngạc nhiên nhưng sự thể trước mắt lại chẳng có vẻ gì