
như vậy cả. Quỳnh Như chỉ nhoẻn miệng cười:– Ồ, sách học tiếng Anh, hay quá hén!Tôi như kẻ chết đuối vớ được cọc, mặt mày bắt đầu lấy lại huyết sắc. Nhưng tôi chưa vội mừng vì cũng như hôm qua, Quỳnh Như lại nổi hứng giở sách ra coị Và nó bỗng tròn xoe mắt khi bắt gặp bài thơ Biền đã chép tặng nó.Trong khi tôi chết đứng thì Biền hớn hở ra mặt. Nó ngọ nguậy đầu, tai dỏng lên, chờ một tiếng thét kinh hoàng từ đôi môi xinh đẹp của Quỳnh Như.Tôi cũng chờ đợi như Biền, dĩ nhiên với tâm trạng ngược lạị Tôi sợ khi thấy tôi “sao y bản chánh” của Biền, mà lại “chung tặng một người”, Quỳnh Như sẽ tưởng tôi lăng-xê mốt mới, hô hào “cổ phần hóa tình yêu”. Tai hại hơn, nó sẽ tưởng tôi đùa với trái tim trong trắng của nó. Và chắc chắn, nó sẽ không thèm nhìn mặt một đứa “ma cô ma cạo” như tôi nữạNhưng hóa ra tôi chỉ lo hãọ Quỳnh Như không giống chút gì như tôi nghĩ. Nó bản lĩnh và độ lượng hơn nhiềụ Trước những câu thơ sao chép vụng về của tôi, Quỳnh Như chỉ thoáng chút kinh ngạc. Nhưng rồi nó nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên và nhìn tôi, làm như không có gì xảy ra:– Thơ hay ghê hén?– Ừ! – Tôi liếm môi, bụng giật thót, không hiểu thái độ vờ vịt của Quỳnh Như là nhằm giữ thể diện cho tôi hay nhằm xiên xỏ.Quỳnh Như lại hỏi, giọng tỉnh khô:– Những câu thơ này anh chép ở trong sách ra phải không?Tôi biến sắc:– Ừ, ừ … ở trong sách.Lúc này, sự lo lắng căng thẳng khiến tôi đổ liềụ Tôi chờ Quỳnh Như hỏi tiếp “sách của anh Biền chứ gì?” để gật đầu quách cho rồị Nhưng Quỳnh Như là một con chồn đã thành tinh. Bao giờ nó cũng thích làm trái với ý nghĩ của người khác. Như lúc này chẳng hạn, nó bỗng cười tươi tắn:– Khi nào có những câu thơ hay hay, anh chép tặng tôi nữa hén?Giọng nói êm ái của Quỳnh Như ngấm vào ngực tôi như một lời hẹn hò nũng nịu làm tôi thốt nhiên ngẩn ngơ. Mặt tôi nghệt ra như một tên ba đời kiết xác bỗng bị ai chơi nghịch dúi vào túi một nắm tiền vàng. Cổ nghẹn lại, tôi nghe giọng tôi lắp ba lắp bắp:– Ừ, hôm nào … tôi sẽ chép.Trong cơn thảng thốt, tôi buột miệng hứa đạị Nói xong, tôi bỗng nghe lạnh toát sống lưng và đưa mắt liếc trộm khuôn mặt đang xụ xuống như một đống giẻ rách của Biền, lòng hoang mang tự hỏi không biết mai mốt nó có tìm đâu ra những câu thơ “hay hay” như thế để tôi rình mò “sao y bản chánh” nữa không! Lịch sử văn minh nhân loại đã cho thấy, những khám phá quan trọng bao giờ cũng tác động rất lớn đến sự thay đổi nhận thức của con ngườị Nguyên lý Archimèdes, định luật Newton, thuyết tương đối của Einstein sau khi ra đời đã buộc con người ta phải nhìn lại thế giới bằng một con mắt khác. Sự kiện xảy ta tại hồ bơi chiều nay đối với tôi và Biền cũng có một ý nghĩa na ná như vậy, dĩ nhiên tầm cỡ có kém hơn một chút bởi cái thế giới mà chúng tôi phải “quan niệm lại” qui mô chỉ có … ba ngườịTừ khi phát hiện ra một người con gái có thể nhận cùng một thứ quà giống nhau của hai người con trai khác nhau (tôi đẹp trai hơn Biền!) mà nội vụ chỉ xê xích trong vòng ngày trước ngày sau, Biền cảm thấy mặt đất đang lở từng mảng lớn dưới chân nó. Hôm trước nó khoe hai vết thương trên ngực nó có một vết đã lành thì bây giờ cái chỗ lành đó đã bị thủng trở lại, toác hoác như miệng hố bom.Ðầu óc rối bời, cõi lòng tan nát, Biền chẳng buồn nhạo báng hay ám hại tôi nữạ Nó chỉ buồn rầu bình luận:– Con nhỏ đó điên!Vẻ thẫn thờ của Biền khiến lòng tôi bất giác nao naọ Những giận hờn đối với nó trước nay bay vèo đâu mất. Nỗi hả hê vì được cuộc qua đi nhanh chóng, bây giờ tôi lại đâm ra thương hại Biền. Tôi đặt tay lên vai nó:– Quỳnh Như không điên như mày tưởng đâu!– Không điên nhưng mà khùng! – Biền cay đắng.– Nó cũng không khùng! – Tôi nghiêm nghị – Nó chỉ là một người tế nhị!Biền nhăn mặt: – Tế nhị đến mức yêu hai đứa mình cùng một lúc?Tôi phì cười:– Yêu đâu mà yêu! Mày lúc nào cũng một tấc đến trời! Ðây chỉ là chuyện nhận quà thôi! Nhưng nó nhận quà của mày là do ý thích, còn nó nhận quà của tao thì chỉ vì lòng tốt mà thôi!– Vì lòng tốt? – Biền trố mắt.Biền vốn thông minh nhanh nhạy hơn tôi, nhưng từ khi lâm vào đường tình ái nó tỏ ra đần độn kinh khủng. Tôi đành phải tặc lưỡi giải thích:– Chứ còn sao nữa! Ðã nhận quà của mày, tất nhiên nó không muốn nhận quà của taọ Nhưng nó không nỡ từ chối, sợ tao bẽ mặt. Khi nhìn thấy mấy cuốn sách và những câu thơ tao chép, nó thừa biết tao ăn cắp mẫu mã của mày nhưng nó cố tình lờ đị Nó sợ nó “hê” lên, tao xấu hổ đâm đầu xuống hồ không thèm trồi lên thì khốn! Ðó chính là sự tế nhị của nó, hiểu chưa thằng ngu ?Trước nay chỉ có Biền chửi tôi ngu và vì cảm thấy nếu mình không ngu thì cái đầu bã đậu của mình cũng chẳng ở cách xa chỗ đó là bao nên tôi thường im thin thít. Hôm nay lợi dụng cơ hội nó đang lú lẫn đột xuất, tôi tranh thủ chửi nó cho bõ ghét. Quả như tôi nghĩ, Biền chẳng còn lòng dạ nào để ý đến sự trả thù thô bỉ của tôị Nghe tôi phân tích, nó thộn mặt ra:– Như vậy là Quỳnh Như chẳng có tình ý gì với mày ?– Tình ý cái cóc khô! Nếu tình ý với tao thì trước đó nó đã vứt gói quà của mày vào sọt rác rồi!Biền bắt đầu tươi tỉnh trở lạị Nó gật gù lẩm bẩm:– Mày nói cũng có lý! Một đứ