
ôi lủi tuốt vào phòng khách.Thay quần áo xong xuôi, tôi len lén đi vòng sau lưng Quỳnh Như, thẳng ra cổng một lèo ra bãi gửi xe, đứng đó đợi Biền.Nếu trên đời có một thứ gì lạnh hơn cục đá thì đó là gương mặt của Biền lúc chở tôi về. Mọi khi bực mình, Biền cáu kỉnh trông thấỵ Những lúc như vậy, nó thường chửi đổng hoặc càu nhàu như một lão già mất ngủ. Lần này nó lạnh tanh, mặt “hình sự” không thể tả. Nỗi oán hờn của nó dành cho tôi chiều nay chắc cao ngang ngọn Everest. Nếu lao xe vào gốc cây mà chỉ gãy cổ người ngồi phía sau, còn kẻ ngồi trước an nhiên vô sự, hẳn Biền đã lủi vô gốc me to tổ bố trên đường Phùng Khắc Khoan lúc vừa ra khỏi hồ bơi rồi!Lúc nó vứt tôi trước cửa nhà cũng vậy, “hai người chia tay sao chẳng nói điều chi” y hệt bài hát của Vũ Hoàng. Lúc đó, tôi bỗng lo sợ từ nay đến già Biền sẽ không thèm nhìn mặt thằng bạn nhát cáy là tôi nữạ Tôi sợ Biền sẽ đột nhiên phát hiện ra rằng chơi với một đứa cù lần như tôi thật chẳng thú vị gì và biết đâu nó lại chẳng ân hận vì sự phát hiện muộn màng đó!Giá như điều đó có xảy ra, tôi cũng chẳng trách móc gì Biền. Nếu nó phá hỏng kế hoạch của tôi giống như tôi đã phá hỏng kế hoạch của nó, chắc tôi cũng chẳng buồn nhìn nhỏi gì đến nó nữạNhưng Biền tử tế hơn tôi nhiềụ Sau một vụ xích mích dễ xa nhau như vậy, hôm sau nó vẫn lù lù dẫn xác tới và đứng trước cổng nhà tôi bóp còi “tin tin”.Tôi bước ra và mừng rỡ khi thấy mặt nó chẳng lộ vẻ gì hắc ám.– Hết giận tao rồi chứ? – Tôi cười cầu tàịBiền lườm tôi:– Ai thèm giận mày cho mệt óc!Tôi ngồi lên xe, Biền rồ ga, nói :– Tao cóc cần mày nữa! Chiều nay tao sẽ rủ Quỳnh Như đi ăn!Tôi cười:– Phở Pasteur hả?– Ðồ ngốc! – Biền thúc cùi chỏ ra sau – Phở là “vũ khí” của ngày hôm quạ Hôm nay tao phải “ếm” nó bằng chuốịTôi ôm ngực, nhăn nhó:– Ai lại mời phụ nữ đi ăn chuốịBiền lách một chiếc xe đạp:– Tao sẽ rủ nó đi ăn chè. Chè chuối, thằng ngu ạ!Quỳnh Như đón tôi bằng một nụ cười thoảng quạ Cái nhếch môi của nó mơ hồ đến mức tôi không rõ nó có nhìn thấy tôi hay không. Có khi nó cười với con ruồi nào đó đang vo ve trước mặt. Dù vậy, tôi không buồn mảy maỵ Tôi biết hôm nay không phải “ngày của tôi”. Hôm này là thứ tư, Biền “thay ca” cho tôị Chiều hôm qua tôi không đùng đùng bỏ về, Quỳnh Như không bị dầu độc bằng … chất béo nên kích thích tố serotonin trong người nó chắc còn nguyên tác đụng. Tôi thấy nó ngồi kế gốc mít cười đùa tí toét với Biền, cả hai anh chị trông có vẻ phở lắm.Từ ngày Biền chép thơ tỏ tình, Quỳnh Như đã bớt ác khẩu với nó. Vẫn ương bướng, đốp chát, trêu chọc nhưng không đến nổi Biền phải đưa tay bịt tai lại như ngày nàọ Nhưng như vậy không có nghĩa là nó sẵn sàng nhận lời đi ăn chè với Biền. Lao đầu xuống nước rồi, tôi vẫn chưa yên tâm với ý tưởng bi quan đó.Lát sau Biền xuống. Tôi hỏi:– Nó chịu đi không?– Ði đâủ– Ði ăn chè chứ đi đâu!– Tao chưa rủ.– Trời đất! Chứ nãy giờ mày làm gì trên đó lâu vậỷBiền cười hì hì:– Tụi tao hôn nhaụTôi khua cẳng dưới nước:– Hôn cái đầu gối tao đây nè!Biền nhăn mặt. Rồi có lẽ sợ sau cái đầu gối, tôi ngứa miệng nói bậy sang cái khác nên nó lấy lại vẻ nghiêm trang:– Lát nửa tao mới rủ.– Lát nửa là chừng nàỏ– Trước khi về.Tôi không kềm được thắc mắc:– Sao phải đợi đến lúc đó? Rủ bây giờ không được saỏBiền cười khỉnh:– Rủ bây giờ năn ăn năm thua! Ðợi nó bơi xong, bụng đói meo, lúc đó mình “hê” một tiếng là nó theo liền!Tôi phục Biền sát đất. Nó quả là một tay đại láu cá. Nghe nó phân giải, tôi mới biết nó đã tính cả tới sự co giãn dạ dày đối thủ, chi tiết đến từng milimet vuông. Tài cán Gia Cát bất quá cũng ngang cỡ nó, không hơn.An lòng với dự liệu của Biền, tôi nhoài ra giữa hồ, đập tay đập chân vung vít. Biền cũng phở chí phóng theo tôị Chen chúc và luồn lách giữa những thân hình đủ kích cỡ, tròn lẵn và trơn tuột, hai đứa kéo nhau lượn đuổi quanh hồ.Tới vòng bơi thứ tư, tay chân tôi căng cứng, mỏi nhừ. Trong khi đó , bao tử lại xẹp lép. Quỳnh Như không biết đã đói meo chưa chứ tôi gan ruột cứ cồn càọ Tôi bám hai tay vào mép hồ, thở dốc:– Lên đi, Biền ơi!Chắc thằng Biền chẳng khá gì hơn tôị Tôi vừa mới giục, nó đã chống tay vào bục xi măng sát mép hồ, phóc thẳng lên bờ, mặc kệ thằng bạn nó đang loi ngoi dưới nước. Ðến khi tôi lóp ngóp bò lên thì nó đã biến mất trong phòng thay đồ khiến tôi phả đấm cửa đến rã taỵNăm phút sau, bảnh bao như Việt kiều về nước kiếm vợ, tôi và Biền ngồi tréo chân trên băng ghế đá dưới chiếc dù xang, ung dung đợi Quỳnh Như.Quỳnh Như bơi lâu lắc. Hai đứa lên bờ ngồi cả buổi rồi mà nó vẫn còn tung tăng bơi lượn dưới kiạBiền rung đùi:– Nó khỏe ghê!– Ừ, nó bơi hoài mà không biết mệt! – Tôi a duạ– Ô kìa! – Biền chợt la hoảng.– Gì vậỷBiền chỉ tay xuống hồ:– Có một Trư Bát Giới!Tôi nhìn về phía Quỳnh Như. Quả có một anh chàng đang lượn lờ quanh nó. Anh chàng này đen thủi đen thui, không trắng trẻo đẹp trai như hai đứa tôị Tôi lỏ mắt quan sát địch thủ một hồi, bật kêu:– Hóa ra là hắn!– Aỉ – Biền nôn nóng.– Lão La Kim Bụng.Lúc này “thùng nước lèo” của La Kim Bụng đang chìm dưới nước nên Biền không nhận ra lãọ Nhưng mái tóc đinh và sợi dây chuyền trên cổ lào chẳ