
ông ngoái lại nhưng vẫn thấy nhột nhột sau lưng. Tụi quỷ kia đang nhìn theọHai xe lại chạy chung thêm một đoạn. Quỳnh Như nói:– Chè ngon ghê!– Mốt đi ăn nữa! – Biền dụ khị.Thời gian của Biền là thời gian cụ thể. Nó cố tình nói “mốt” mà không nói “mai”. Quỳnh Như không hiểu được sự tính toán ranh ma của Biền. Nên vui vẻ:– Ðể coi đã!Nhìn vô kiếng chiếu hậu, tôi đọc thấy vẻ tinh quái trên mặt Biền. Nó đang cười tủm tỉm, dường như định giăng thêm một cái bẫy nào đó. Nhưng Biền chưa kịp thực hiện âm mưu, Quỳnh Như đã rẽ ngoặt vào đường Bà Huyện Thanh Quan một cách đột ngột. Ðến khi hai đứa tôi định thần lại thì Quỳnh Như chỉ còn là một chấm nhỏ cuối đường với tiếng nói vẳng mơ hồ trong gió:– Mai gặp lại!Biền không chở tôi về nhà ngaỵ Mà tấp vào một quán cà phê bên đường.– Vô đây chi ? – Tôi nhăn nhó.Ăn mừng thắng lợịTôi bĩu môi:– Khỉ mốc !Biền kênh kiệu:– Ðể rồi coi !Nó buông người xuống ghế và hào hứng gọi hai ly cà phê sữa đá với nửa gói Con MèọTrong khi tôi ngồi trầm ngâm nhìn phin cà phê đang rỉ rả từng giọt thì Biền đốt thuốc, phun khói mù mịt:– Hai đĩa chè chuối bữa nay chui vô bụng nó cũng giống như Tôn Ngộ Không chui vô bụng Thiết Phiến công chúạ Chất serotonin sẽ mặc sức tung hoành. Lát nữa về nhà nó có chén cả ký thịt quay cũng vô hại …Biền càng nói càng hăng:– Ngày mai sẽ tiếp tục là “ngày của tao”. Thôi “trầm uất”, Quỳnh Như sẽ thôi luôn bản mặt ngơ ngáo của màỵ Nếu nó ăn chuối quanh năm, mày chỉ có nước chầu rìa nhìn tao cặp tay nó đi chơi Sở Thú. Và chừng một năm sau, tao sẽ nhờ mày bưng khay đi theo phù rể cho taọTôi ngồi nghe, khí huyết nhộn nhạọ Nó chỉ mới tưởng tượng sơ sơ, tôi đã thấy máu nóng dồn lên mặt. Nó tả kỹ, chắc tôi đá tung cái bàn trước mặt ra đường.Tôi đaụ Nhưng tôi không giận Biền, chỉ tiếc hùi hụị Nó đã xui tôi rủ Quỳnh Như đi ăn phở để phục “mê hồn hương” nhưng tôi không dám. Nếu tôi bạo gan, ngày nào cũng là “ngày của tôi”, còn khuya mới tới lượt Biền.Bụng làm dạ chịu, tôi chỉ biết trách tôị Và hy vọng mỗi một điều: tối nay Quỳnh Như sẽ xơi thật nhiều thịt, chén thật nhiều mỡ, nhiều gấp đôi ngày thường, để chiều mai nó vẫn tiếp tục thân cận với tôị Ðúng theo tuần tự trước nay nó đã hoài công sắp xếp.Tiếng Biền tiếp tục vang lên bên tai tôi, giọng đắc thắng:– Khi tao đã “hóa giải” được “công phu” của nó rồi, chắc chắn nó sẽ thuộc về tao …Vẻ hả hê của Biền khiến tôi muốn lộn ruột. Nó lại không chịu “tốp”;, cứ lải nhải suốt. Tôi dốc nguyên hũ đường trên bàn vào ly cà phê, uống vẫn thấy đắng ngắt.Ba hoa xích đế đã đời, Biền mới chịu chở tôi về nhà. Trước khi chia tao, nó còn nheo mắt “làm thơ”:– Ngày mai sẽ là một ngày kỳ diệu !Ðêm đó, tôi trắng mắt. Có lẽ tôi cũng nôn nao chờ đợi cái ngày kỳ diệu đó không kém gì Biền. Tôi muốn biết hai đĩa chè chuối trên đường Ðiện Biên Phủ kia có quả thực khiến Quỳnh Như thay đổi thói quen tình cảm không. Và nó sẽ quyết định số phận tôi như thế nào để tôi khỏi đâm đầu suống hồ theo tiếng gọi của Hà Bá.Chiều hôm sau, lòng thấp thỏm, tôi lẽo đẽo theo Biền vào hồ bơị Thường thường vào những “ngày của tôi”, Biền có thói quen đi tụt lại phía sau để khỏi chứng kiến cảnh tôi và Quỳnh Như “âu yếm” chào hỏi nhaụ Nhưng bữa nay nó hăm hở xông lên trước. “Gài” hai đĩa chè vô bao tử Quỳnh Như như đặc công “gài” mìn. Biền cho phép mình xung phong ào ạt.Quỳnh Như đã tới trước tự bao giờ. Nó mặc đồ tắm ngồi bên mép hồ, thõng chân xuống nước, tóc dính bết vào vai, có lẽ vừa từ dưới hồ lên.Quỳnh Như ngồi nghiêng nên không hay biết sự di động áp sát của Biền. Biền tới sau lưng Quỳnh Như, rón rén ngồi xuống và sau khi ranh mãnh nháy mắt với tôi, nó khẽ hắng giọng:– Quỳnh !Biền gọi khẽ nhưng cũng đủ làm Quỳnh Như giật bắn người:– A !Quỳnh Như sửng sốt kêu lên và quay phắt lạị Biền cười hề hề:– B chứ không phải là A ! Tên tôi là Biền mà lại !Biền định giở thói ăn nói đốp chát quen thuộc mà “Quỳnh Như của nó” đặc biệt ưa thích. Nhưng chưa kịp đắc ý về câu vặn vẹo thông minh của mình, Biền đã tái mặt khi Quỳnh Như cau mày thốt:– Vô duyên !Tạt xong gáo nước lạnh vào mặt Biền, Quỳnh Như nhảy tõm xuống hồ, lặn đi mất, bỏ mặc Biền ngồi lại một mình với nỗi trơ trẽn không biết giấu đi đâụTôi đứng đằng xa, thấy cảnh tượng như thế, bụng mừng rơn nhưng không dám lại gần. Tôi mon men bước tới, Biền thẹn quá hóa khùng, nó co cẳng đạp tôi xuống nước thì khốn.Tôi cứ đứng, còn Biền thì cứ ngồi y hai ông phỗng đá, lâu thật lâụ Nó chưa nhúc nhích, tôi đâu dám cựa quậỵ Chỉ có Quỳnh Như là sướng. Nó bơi lượn nhởn nhơ, quạt nước ầm ầm.Mãi một lúc, ê mông. Biền mới u oải chống tay vào đùi lom khom đứng dậy và thất thểu đi cà nhắc về phía tôị Ai không rõ chuyện, nhìn bộ mặt thiểu não của nó, cứ tưởng nó vừa bị cháy nhà.Thấy Biền vất vưởng bước lại, tôi không nói không rằng. Tôi không nỡ đưa nó vào ngõ cụt. Hai đứa lẳng lặng lại ngồi trên ghế dá, nghe rõ tiếng ruồi baỵBiền nói trước. Khi nỗi sượng sùng đã lắng bớt, nó chép chép miệng:– Hỏng rồi, Tưởng ơi !Sợ nó buồn, tôi không hỏi lại, chỉ ậm ừ ra vẻ hờ hững.Biền lại nói:– Tao đoán sai rồi !Tôi lại ừ à. Biền tặt lưỡi:– Tâm tính thất thường c