Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Những Chàng Trai Xấu Tính – Nguyễn Nhật Ánh

Những Chàng Trai Xấu Tính – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322461

Bình chọn: 8.00/10/246 lượt.

Quỳnh Như, nó đâm tiếc rẻ, lại nhào vô.Tôi chọc:– Mày lại chơi với quỷ à ?Biền cười hềnh hệch:– Tao không nỡ để mày chịu nạn một mình. Tao sẽ dang ra, nếu mày cũng vậy !– Không đời nào!Biền gật gù:– Nếu vậy tao phải tiếp tục đeo đuổi để em có cái mà so sánh, chọn lựa ! – Rồi nó nhìn tôi, vẻ hăm doạ – Hiện nay thì em san sẻ tình cảm đồng đều cho tao và mày, nhưng rồi có đứa sẽ phải “giã từ vũ khí”. Như chuyện Sơn Tinh Thủy Tinh vậỵ Mày liệu thần hồn đấy !– Tao chẳng việc gì phải lo ! – Tôi hừ mũi – Tao là Sơn Tinh !– Sơn Tinh cái khỉ mốc ! Mày là yêu tinh thì có !Biền cười lên hô hố, rồi bỏ đị Tôi đứng nhìn theo, tức muốn nổ đom đóm mắt.Kể từ hôm đó, tôi và Biền không hẹn mà cùng ngấm ngầm thi đua với nhaụ Ðứa nào cũng muốn chiếm người đẹp làm của riêng, cho đứa kia ra rìạ Hai tư sáu, Biền diệu võ dương oaị Ba năm bảy, tôi phô trương thanh thế.Rồi thấy tấn công bằng nước bọt không ăn thuạ Biền lại giở mửng cũ. Nó “quà cáp biếu xén” hòng lấy lòng người đẹp. Tôi không chịu lép, hễ hôm trước Biền tặng Quỳnh Như món gì, hôm sau tôi đáp lễ bằng món khác liền. Nó tặng tập thơ Xuân Diệu, tôi tặng tập thơ Nguyễn Bính. Nó mua hộp bánh Trung Quốc, tôi mua bịch kẹo Thái Lan. Nó “nộp” lọ nước hoa, tôi “nộp” lọ keo xịt tóc …Biền con nhà giàu, tiền bạc rủng rỉnh, yêu kiểu hao tốn như thế này nó có thể yêu cùng lúc vài chục đứạ Tôi kinh tế khó khăn, đua theo nó vài lần, đồ đạc trong nhà đã muốn biến đi hết ráọ Nhưng đã trót vỗ ngực xưng tên là Sơn Tinh, tôi đành sạt nghiệp vì yêu chứ không mặt mũi nào bỏ cuộc nửa chừng.Biền càng ngày càng “vung tay quá trán” khiến cuộc chiến tranh tình cảm giữa tôi và nó có nguy cơ biến thành cuộc chiến tranh kinh tế. Tôi méo mặt nhìn nó khệ nệ khiêng nộp cho Quỳnh Như chiếc đồng hồ lồng trong quả cầu bạc lộng lẫy và to đùng. Nhìn món tặng vật sang trọng trên tay Biền tôi không hiểu nó mua ngoài phố Lê Lợi hay thó ở nhà đem tớị Nhưng dù gì thì gì, sau khi ra xét kỹ lưỡng khả năng tài chính của mình, tôi hiểu rằng lần này trái tim mỏng mảnh của tôi sẽ bị chiếc đồng hồ vĩ đại của Biền cán bẹp dí.Trong khi tôi buông một tiếng thở dài thưn thượt và chuẩn bị kéo c trắng đầu hàng thì may sao, Quỳnh Như bất ngờ từ chối món lễ vật hậu hĩnh của Biền:– Anh đem về đi ! Những thứ đắt tiền như thế này tôi không nhận đâu !Biền tái mặt:– Sao Quỳnh lại …Quỳnh Như không để Biền nói hết câụ Nó nghiêm mặt:– Ðối đãi với nhau cốt ở tình cảm chứ không ở giá trị vật chất ! Anh cứ nghe lời tôi, cầm về đi !Thái độ của Quỳnh Như nghiêm khắc và trịnh trọng. Biền không dám nài nỉ. Tiu nghỉu như mèo bị cắt tai, nó ngượng ngập nhét chiếc đồng hồ vào lại trong túi xách.Tôi hả hê chứng kiến cảnh Quỳnh Như hạ nhục Biền. Nó xử sự như một ông quan liêm khiết khiến tôi bất giác sinh lòng ngưỡng mộ. Nếu bữa nay nó không kịp thời ngăn chặn, tất nhiên Biền sẽ chiếm thượng phong trong cuộc thi marathon về biếu xén này và tôi, nếu không tự lượng sức mình, cứ ngoan cố ganh đua với Biền, chẳng chóng thì chầy sẽ rơi vào cảnh nợ nần chồng chất, tán gia bại sản, đêm đêm vác chiếu ra vỉa hè nằm đuổi muỗịQua sự từ khước của mình, dường như Quỳnh Như còn ngầm bảo tôi rằng trong tình yêu đích thực, chuyện giàu nghèo chẳng là cái cóc gì cả, đừng vì lẽ đó mà dại dột rút lui, xin anh cứ mạnh dạn tiến lên !Tôi mạnh dạn tiến lên nhưng Biền cũng chẳng chịu rút luị Nó tiến lên song song với tôị Sau vụ đưa hối lộ thất bại, Biền so ra chẳng ưu thế hơn tôi là baọ Cuộc chiến tranh trở nên bớt hao tốn và dần dần trở lại thế cân bằng. Và mặc dù đứa nào cũng cố giành phần thắng về mình, hai đứa tôi không có cơ hội chạm trán nhau bởi Quỳnh Như đã xếp “lịch” một cách cân nhắc, đầy khoa học, và chúng tôi tự nguyện tuân theo sự sắp xếp của nó như hàng triệu năm nay trái đất vẫn tự nguyện quay chung quanh mặt trời, không dám cãi lại một tiếng.Suốt một tuần, cuộc chiến tranh lạnh giữa tôi và Biền cứ nhì nhằng, dằng dai, bất phân thắng bạị Hằng ngày, Biền vẫn đến chở tôi đi bơi nhưng cuộc trò chuyện giữa chúng tôi đã bắt đầu nhuốm vẻ khiêu khích.Biền nói:– Hôm qua em bảo em không thể sống xa tao!Tôi cười:– Quỳnh Như cũng nói với tao y như vậỵBiền lại hắng giọng:– Em bảo em không chịu nổi những đứa khù khờ!– Với tao, em lại nói khác! – Tôi khịt mũi – Em bảo em ghét nhất những đứa bẻm mép!Cứ thế, ngày nào tôi và Biền cũng tìm cách công kích nhau như những tên lưu manh hạng bét. Nhưng tình hình cũng chẳng sáng sủa tí tẹo nào, cứ tối mò mò như bát quái trận. Chẳng đứa nào biết được thực ra thì con nha đầu kia chọn mình hay chọn thằng tình địch làm bố thằng Tèo tương lai, chỉ thấy nó cứ ngã bên này một tí, nghiêng bên kia một tí và hoài hoài như vậy, trông sốt cả ruột.Một hôm, không nén nổi, Biền hậm hực:– Tao phải làm cho ra lẽ!Ðã từng chứng kiến Biền đi hết thất bại này đến thất bại khác nên tôi chẳng mặn mà gì với lời tuyên bố hăm hở của nó.Không đếm xỉa đến vẻ thờ ơ của tôi, Biền hùng hổ tiếp:– Chiều mai mày đi với tao!– Ði đâu ?– Ði bơi chứ đi đâu!Tôi trố mắt:– Ngày mai là chủ nhật mà!– Thì chủ nhật! Biết đâu con nha đầu kia chẳng có mặt ở đó!Tôi chớp mắt:–