Old school Swatch Watches
Những Chàng Trai Xấu Tính – Nguyễn Nhật Ánh

Những Chàng Trai Xấu Tính – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322500

Bình chọn: 8.00/10/250 lượt.

n này là lần đầu tiên tôi thấy nó thừa nhận thất bại trước phái đẹp. Trước nay, dù thất thế mười mươi nó vẫn cứ gân cổ cãi chày cãi cốị Những lúc đó, cãi không lại cái miệng ba hoa của nó, bụng tôi tức anh ách, cứ thầm mong nó bị trúng gió méo miệng đi cho rồị Vậy mà bây giờ nghe nó mở miệng chịu thua con nhỏ kia, không hiểu sao tôi lại thấy buồn buồn.Trong khi tôi đang thả hồn theo những ý nghĩ vẩn vơ thì Biền chợt nói:– Dù sao hôm nay tao cũng chưa đến nỗi thua trắng tay! Cũng còn một thắng lợi nho nhỏ!Giọng điệu tươi tỉnh của Biền khiến tôi vui lây:– Thắng lợi gì vậỷBiền cười hề hề:– Bánh mì ốp-la!Vừa nói Biền vừa kéo tôi lại chỗ quầy phục vụ. Nụ cười vừa nở trên môi tôi đột nhiên méo xẹọ Tôi liếc Biền, thiểu não:– Mày tính “thua me gỡ bài cào” hả? Chiều hôm sau, quyết chí phục hận, Biền rủ tôi đến chỗ bơi sớm hơn thường lệ cả tiếng đồng hồ. Khi chúng tôi vào, hồ bơi còn thưa ngườị Người mẫu La Kim Bụng cũng chưa thấy xuất hiện. Hai đứa lững thững bước lại chỗ băng ghế dưới chiếc dù xanh. Sau khi đã an tọa, Biền vỗ vai tôi, giọng tự tin:– Bữa nay tao sẽ phục thù.– Phục thù bằng cách sao ?Biền gục gặc đầu:– Lát nữa mày sẽ biết! Tao sẽ “dập” con nhỏ Quỳnh Dao đó ngay từ đầu !Tôi giật thót:– Mày “uýnh” nó ?– Mày ngu quá ! – Biền khịt mũi – “Dập” ở đây có nghĩa là “đấu khẩu”. Lần này tao sẽ không để nó mở mồm trước. Tao sẽ tấn công ồ ạt. Rồi mày coi, nó sẽ bị tao quay như dế !Hồi nhỏ tôi vốn mê trò đá dế. Trước khi đẩy dế lên võ đài, bọn nhóc tì chúng tôi thường lấy tóc buộc nó lại và vung tay quay vù vù. Bị quay mòng mòng, con dế nổi điên, khi được thả ra liền xông lên đụng đâu cắn đó, bất kể sống chết. Thằng Biền đòi quay Quỳnh Dao như vậy, không khéo con nhỏ đó phát khùng, nó “xực” luôn tôi thì nguy ! Tôi chỉ nghĩ trong bụng chứ không dám nói ra, sợ Biền mắng tôi là đồ “tham sinh úy tử”.Lâu thật lâu, Quỳnh Dao mới tớị Mắtt thằng Biền y như mắt cú vọ, bóng Quỳnh Dao vừa thấp thoáng ngoài cổng, nó đã véo tôi một cái đau điếng:– Thấy gì chưa ?Tôi nhìn ra cổng, khẽ rên:– Thấy rồị Mày buông tay ra đi !Biền buông tay rạ Cũng may là lần này nó không bảo tôi “cười lên, cười” như hôm trước.Quỳnh Dao khẽ liếc về chỗ hai đứa tôi và thong thả bước lạị Mặt nó tỉnh bơ, vẻ như không quen biết. Biền nhếch mép thì thầm:– Nó giả bộ làm lơ !Tôi mãi chiêm ngưỡng thân hình thon thả và dịu dàng của Quỳnh Dao nên ậm ừ không đáp.Mặc dù tôi và Biền ngồi ép sát vào nhau, chừa một chỗ khá rộng trên băng ghế nhưng Quỳnh Dao không màng đến vị trí “béo bở” đó. Nó kéo một chiếc ghế mây bên cạnh, điềm nhiên ngồi xuống.Trừ cú đưa mắt đầu tiên ở … cự li xa, trước sau Quỳnh Dao vẫn không thèm nhìn mặt hai đứa tôị Nó ngồi đó, lạnh lùng, bình thản, mắt nhìn ra phía trước. Biền giở giọng châm chọc:– Bộ tính làm mặt lạ hả ?Thấy Biền bắt đầu “mở máy”, tôi hồi hộp ngó Quỳnh Daọ Nhưng nó vẫn thản nhiên, làm như không nghe thấy câu nói khiêu khích của Biền.Không lường trước được tình huống này, Biền hơi lúng túng. Ngần ngừ một thoáng, nó lại hắng giọng:– Sợi dây thun hôm qua cô còn giữ không?Không có tiếng trả lờịBiền nổi đóa:– Bộ hôm nay cô á khẩu hả ?Dường như không chịu nổi, Quỳnh Dao cau mặt lạị Rồi không nói không rằng, nó đứng vụt dậy xách túi đi thẳng vào phòng thay đồ. Biền ngó theo lẩm bẩm:– Bữa nay con nha đầu này nó làm sao vậy hả ?Tôi cũng ngạc nhiên không kém gì Biền. Hôm qua mặc dù Quỳnh Dao cho Biền “đo ván” dài dài nhưng ít ra nó còn chịu mở miệng, thỉnh thoảng còn cười nữạ Hôm nay không hiểu sao mặt mày nó lạnh ngắt như đồng. Tôi ngó Biền:– Chắc con nhỏ này nó bị “mát”!– Tao không nghĩ vậy! – Biền ngâm – Chắc nó biết hôm nay tao chuẩn bị phản công nên cố tình tránh né. Nó sợ bị no đòn!Biền nói với giọng tự tin. Tôi không cãi Biền nhưng tôi nghĩ khác. Tôi cho rằng Quỳnh Dao làm lơ để dằn mặt Biền. Anh là cái thá gì mà dám ăn nói bỗ bã với tôị Hôm qua tôi “sai” anh tìm dây thun nên đành phải mở miệng nói chuyện vài câụ Bữa nay thì đừng hòng! Chắc Quỳnh Dao nghĩ trong bụng như vậy và trong khi nguyền rủa hẳn nó không quên chửi thầm Biền là “đồ ễnh ương”!Tôi giấu tịt những ý nghĩ của tôi, sợ Biền buồn. Ngoài mặt, tôi làm bộ a dua:– Ừ, chắc nó sợ mày !Biền phồng mũi:– Còn phải nói ! Và để chứng tỏ sự hùng dũng của mình, khi Quỳnh Dao mặc áo tắm từ trong phòng thay đồ ra và đang lần lại chỗ cầu thang ỏ góc hồ, Biền hét tướng:– Quỳnh Dao !Tiếng kêu khủng khiếp của Biền hệt lựu đạn nổ. Bốn, năm người ngồi chung quanh nhất loạt quay đầu nhìn về phía chúng tôi khiến tôi ngượng đỏ mặt. Riêng Biền vẫn tỉnh rụi, mặt nó lì ra như tảng đá màịQuỳnh Dao khẽ giật mình. Nó đưa mắt nhìn “tảng đá mài”, mặt cau lạị Tôi thóp bụng vô hai tấc, chờ sét đánh xuống đầụ Nhưng không, sau một khắc im lặng đầy chết chóc, Quỳnh Dao gằn giọng buông từng tiếng một:– Tôi không phải là Quỳnh Daọ Tôi là Quỳnh Như.Trong khi Biền ngồi đực ra như một thằng ngố, chưa kịp có phản ứng gì, Quỳnh Như (hay Quỳnh Dao ?) đã lao mình xuống dòng nước xanh như một mũi tên. Một mũi tên tẩm thuốc độc, với Biền.Biền “nhiễm độc” đúng sáu phút mười tám giây mới bắt đầu nhúc nhích. Vừa h