XtGem Forum catalog
Những Vết Xước Màu Rêu

Những Vết Xước Màu Rêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322531

Bình chọn: 10.00/10/253 lượt.

ặt, những đường nét thân quen ấy, lại thoáng qua… Là Dương… hay Vũ? Linh rùng mình. Chính cô cũng không phân biệt được nữa… Linh đưa hai bàn tay ôm lấy mặt… trong phút chốc, nước mắt ứa ra, không kịp kiểm soát…

– Xin lỗi chị. Em… – Cô kéo ghế, chạy ùa ra cửa, đôi chân lướt nhanh, bối rối, vội vã trên mặt sàn gỗ chi chit những vết xước…

Em lại lao ra đường, bơ vơ trong dòng người hối hả, ngược xuôi… Tôi phanh gấp trên ngã rẽ vào trường khi suýt chạm xe em. Em lách đầu xe, vụt đi, không kịp để ý đến sự có mặt của tôi, cũng không ngoảnh lại để thấy xe tôi vẫn lặng lẽ ngay sau em, không quá xa cũng không quá gần… Em khóc… Những giọt nước mắt khiến tim tôi nghẹn lại, nhói lên. Dạo gần đây Linh hay khóc, nước mắt em cứ thế chạy dài nơi bờ má, không kiểm soát! Em không còn gò mình trong vỏ bọc lạnh lùng, lặng lẽ đến đáng sợ như cách em vẫn làm hai năm qua, trước tôi, trước mọi biến chuyển của cuộc đời… Giờ thì em khác hơn, nhạy cảm hơn nhưng cũng nghẹn ngào tức tưởi hơn trong vết xước của riêng mình… Bởi sự xuất hiện của người con trai đó… tôi tin thế! Cuộc đời cứ bằng mọi cách giày vò cô gái bé nhỏ của tôi… Rồi những vết trầy xước lại dày thêm, lại rỉ máu, lại hằn sâu trong trái tim vốn đã quá đủ mong mảnh ấy… Tôi hiểu cái cảm giác em đang trải qua, cảm giác nỗi đau thành hình thành sắc, hiện hữu trước mắt… buộc em phải chạy trốn, phải lừa dối chính mình.

*

Đêm hè trong trẻo khiến Linh thấy lòng nhẹ nhõm hơn sau rất nhiều biến cố ban chiều… Giấc ngủ đến nhanh, song vẫn như mọi khi, “không trọn giấc”. Cô chập chờn, tỉnh dậy trong đêm, không còn nhớ mình đã mơ thấy gì nữa, chỉ thấy gỗi ướt đẫm, và khuôn mặt nhòe nhoẹt nước…

“Mình điên thật, khóc cả trong mơ!”

Linh tự mắng mình vu vơ… Cô nắn nót viết vào trang nhật kí vừa lật giở, màu giấy hơi bạc, cũ cũ như màu thời gian vẫn vô tình lướt qua, mùi giấy vẫn nhẹ nhàng thơm:

“Đi tiếp sẽ chạm vào nỗi đau. Dừng lại thôi, Linh ạ.”

Linh đã có quyết định của riêng mình, thử một lần bảo vệ trái tim đang khẽ khẽ đập trong lồng ngực. Mùi hoàng lan nhẹ bay nơi song cửa sổ, sà vào góc giường cô ngồi, mơn man da thịt người con gái nhỏ, ủ hương mềm nơi trang giấy mỏng manh…

*

… Một buổi sáng dịu mát giữa những ngày tháng 5 chói chang nắng, vài gợn mây lững thững trôi vô định. Linh dắt chiếc xe máy đã cũ mèm, một vài vết sơn tróc ngang, tróc dọc phô ra những thân sắt gỉ, đỏ lên màu thời gian nham nhở… Cổng đã mở sẵn… Mẹ Dương nhìn cô bằng gương mặt hiền hậu, tiễn cô thì ra tận ngõ. Linh hơi khó chịu trong chiếc sơ mi bó sát và chiếc váy đen nổi lên đường nhún cách điệu. Đôi giày cao gót làm chân cô nhức nhối… Dù sao hôm nay người cô gặp cũng là chủ tịch một tập đoàn lớn. Linh tặc lưỡi quay lại rồi mỉm cười với mẹ:

– Con đi, mẹ ạ.

Nhưng chiếc xe không buồn nhúc nhích, nó cứ ì ra với một hai tiếng nổ ành ạch khô khốc, rồi tắt ngúm. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo trắng, Linh nhìn đồng hồ, hét lên:

– Quỷ thật, con lại muộn rồi, con đi taxi mẹ nhé!

Cô lao chiếc xe vào một góc sân, rồi ào chạy ra đầu ngõ, đôi giày cao gót đúng là một cực hình.

– Này, làm gì mà chạy như ma đuổi thế?

Chiếc Audi màu đỏ lướt qua, rồi đi chậm lại bên mép đường, phía Linh vừa dừng lại định đợi taxi. Nhận ra Hoàng Vũ, cô chau mày.

– Nào nào, tôi có thấy con ma nào đâu, đừng sợ, đừng cau có thế chứ! – Vũ hất mặt về phía trước, cười, nhếch mép thì đúng hơn.

Linh lại nhìn xoáy vào mắt Vũ, ra chiều khó chịu:

– Anh chính là con ma đáng ghét đó đấy, đi đi.

Vũ cười to thành tiếng, những âm sắc trong veo lẫn vào chút sương mờ bảng lảng của buổi sớm mai.

– Lên xe đi, tôi với cô cùng đường mà, dù sao cũng sắp là đồng nghiệp và biết đâu vị trí của cô lại sắp cao hơn tôi ấy chứ!

Câu nói phát ra theo phản xạ nhưng thật ra đã là những điều anh nghĩ từ rất lâu: Liệu bao giờ, còn bao lâu nữa thì cô gái kia từ vị trí trợ lý riêng trở thành nhân tình của ba anh? Không biết là bao lâu, nhưng Vũ tin… sắp rồi.

– Anh đi đi, đừng ở đó lảm nhảm nữa, tôi muộn rồi!

– Cô yên tâm, ở cái công ty này, vị trí của cô là vị trí chẳng ai dám đụng vào, trừ ba tôi. Nên đến sớm hay muộn thì vẫn cứ thăng chức đều đều cho xem!

Bốn bánh xe vẫn không nhúc nhích, Vũ ngồi lặng trong xe, mắt lặng nhìn vào gương trước… Người con gái trong gương, đẹp một cách thanh tú. Gương mặt không quá sắc nét, nhưng vầng trán cao, đôi mắt ươn ướt và bờ môi mọng… Những đường nét nối kết, đan xen bằng những nhấn nhá rất mềm… Ở khuôn mặt ấy, có chút gì yếu đuối, mỏng manh khiến người đối diện dẫu là ai cũng có cảm giác phải bớt đi nóng nảy và dịu dàng hơn một chút… Đôi giày cao gót và váy áo công sở bó sát làm hiện rõ những đường cong quyến rũ… Một vóc dáng chết người. Khuôn mặt và vóc dáng hình như không hoàn toàn ăn khớp nhưng sự kết hợp đó lại càng làm tăng cấp cái cơ sự “chết người” ấy.

Vũ vòng tay làm gối, ngả mình ra ghế, trong tích tắc, anh nghĩ đến ba mình, cười nhạt “cũng chỉ thế thôi”… Nhưng cái cười đắng ngắt ấy không giấu nổi những xao động trong đáy mắt, những vệt nước đục đi, loang loáng như những vệt buồn xa xăm lắm.

Taxi đã đến, Linh