Snack's 1967
Những Vết Xước Màu Rêu

Những Vết Xước Màu Rêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322750

Bình chọn: 7.5.00/10/275 lượt.

hoa bám lên thành lan can thật đẹp. Nhưng hình như nó vẫn không đủ để xoa dịu không khí cực kì đáng sợ nơi chiếc bàn bên cạnh. Chàng trai với đôi mắt giận dữ. Và cô gái bình thản, nhìn sâu vào đôi mắt ấy… cương quyết, bản lĩnh nhưng hình như nơi khóe mắt là cả sự xót xa sâu lắng chẳng thể nói thành lời. Hai cốc café sáng đã nguội lạnh… Những vệt nước màu đen lặng lờ bất động…

– Anh đang đợi câu trả lời của em đấy?

Vũ dằn giọng, mắt nhìn xoáy vào gương mặt nghiêng nghiêng của Nguyệt. Nguyệt không vội trả lời nhưng cũng không lẩn tránh. Cô ngẩng lên nhìn Vũ, khẽ thở dài:

– Anh muốn biết chuyện gì? Em vẫn chưa nhận được câu hỏi mà!

– Em bỏ cái bộ mặt ngây thơ không hiểu chuyện đó đi. Tại sao em gặp cô ta, không chỉ một lần? Em biết chuyện gì giữa ba, cô ta và cả người phụ nữ kia nữa?

– Chuyện gì? Tại sao em phải biết những chuyện vốn không liên quan đến em? Anh hận ba nhưng em thì không, tại sao em phải xen vào chuyện giữa ba người? – Nguyệt thôi nhìn Vũ, cô đặt mắt nơi những vệt café sóng sánh táp vào thành cốc, loang lổ.

– Gia đình này với em không quan trọng sao? Anh với em không quan trọng sao, ba với em cũng thế sao? Em nói đi?

“Không! Anh với em rất quan trọng, quan trọng hơn mọi thứ trên đời, Vũ ạ. Từ những ngày đầu tiên bước chân vào căn nhà này, anh đã là thứ duy nhất trên đời này níu em ở lại, là thứ duy nhất, anh hiểu không?” Nguyệt cười buồn với những vệt đen đen nơi thành cốc. Chiếc thìa im lìm không nhúc nhích như mọi khi. Mọi âm thanh lúc này đều trở nên vô nghĩa. Cô chậm rãi lên tiếng:

– Ừ với em mọi thứ đều thế thôi!

– Thế sao còn gặp Linh, sao còn làm những việc chẳng ai hiểu nổi? Cô đang đùa với ai thế hả? –

Vũ bật đứng dậy, tay đập mạnh lên bàn. Ly café bị chạm, những vệt nước đen đặc lại được dịp tung tẩy. loang lên bướng bỉnh đập vào thành cốc… rồi chậm rãi chảy nhẹ xuống lẫn trong muôn ngàn hạt nước khác… vô hình.

– Ngẩng mặt lên, nhìn tôi và trả lời đi. –

Vũ lại gào lên. Những bàn bên cạnh ngoái lại nhìn họ bằng ánh mắt dò xét. Nguyệt ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt anh, nói rõ:

– Gia đình, ba hay… kể cả anh đều không quan trọng. Nhưng công ty thì có, rất quan trọng. Em không thể trắng tay chỉ vì con nhóc đó được. Còn anh và ba, chuyện của hai người em không quan tâm. Đó là câu trả lời cho anh đấy! Được chưa?

Chân Vũ chuệnh choạng, anh ngồi phịch xuống ghế:

– Được rồi….

– Xin lỗi vì câu trả lời không như anh mong đợi. Em…

– Được rồi… tôi bảo được rồi mà… cô về đi!

Vũ cúi mặt hai tay tì mạnh trên mặt bàn bóng loáng. Tim anh quặn lại. Vũ cứ ngồi im như thế, mặc cho Nguyệt đã đứng dậy từ bao giờ. Nắng hắt mạnh vào những ô cửa kính. Những vệt hoa tím trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết. Chúng tưng bừng dưới ánh sáng của một ngày ngập nắng. Vũ ngồi lặng giữa luồng ánh sáng ấy. Mắt anh hướng về phía trời xa xăm, mờ mờ trông ra từ góc quán nhỏ. Nỗi đau, nỗi buồn lặng trong đáy mắt, hằn rõ trong từng nếp nhăn nhăn nơi khóe mắt. Vũ mệt mỏi, thật sự mệt mỏi. Nguyệt vẫn chỉ là cô bé 16 tuổi mẹ anh dắt về khi ấy, một ngày cuối tháng 3 của gần 10 năm trước… rả rích mưa và ảm đạm như chính màu mắt cô. Nguyệt mặc chiếc váy đã cũ nát, màu trắng bợt đi, thay bằng một màu cháo lòng đùng đục, loang lổ những vết bẩn không rõ hình thù. Vết bầm thâm lại nơi khóe mắt, làn da ngăm đen và vẻ lam lũ ẩn sâu trong từng nét gương mặt không làm Vũ mất đi ấn tượng về một khuôn mặt xinh đẹp, sắc và nét. Nguyệt đứng lặng trong vòng tay mẹ, không lên tiếng cũng không nhìn cố định vào bất kì vật gì trong phòng khách lộng lẫy của gia đình anh… Cô bé lơ đãng và gần như không quan tâm đến sự có mặt của bất kì ai… Trong lòng Vũ khi ấy, hình như trỗi lên một niềm thương cảm rất mong manh… Nguyệt sống cùng nhà gần 6 năm nhưng hầu như tách mình ra khỏi cuộc sống của anh, rất ít nói chuyện cũng ít khi nhìn anh… Dẫu anh luôn cố gắng ở bên, cố gắng quan tâm đến cô như một cô em gái nhỏ. Nguyệt chấp nhận điều đó, nhưng không hưởng ứng hay đáp lại. Cô luôn tỏ ra thật mạnh mẽ và độc lập. Cho đến tận buổi tối hôm ấy, cái buổi tối định mệnh cướp đi của Vũ người thân yêu nhất trên đời. Lúc Vũ lảo đảo bước ra từ bệnh viện. Và Nguyệt bước tới, nhìn anh thật chậm, rồi ôm anh, oà khóc…. Những giọt nước mắt nóng ran ướt đẫm vạt áo Vũ. Ngoài trời vẫn mưa, mưa vọng lên những tiếng lộp độp nghe buốt lạnh. Vũ thấy lòng nhẹ nhàng hơn chút ít. Mẹ của anh cũng là mẹ của Nguyệt. Dẫu bà luôn thờ ơ lãnh đạm với cô những Vũ hiểu đó là chỗ dựa duy nhất của Nguyệt. Cô gái bé nhỏ đang chống chếnh và chênh vênh khi mất đi chỗ dựa ấy. Và cô chọn Vũ. Vũ thấy ấm lòng vì điều đó… Cái cảm giác bình yên khi họ ôm nhau giữa bệnh viện trong cái đêm đáng sợ ấy, Vũ mãi mãi không quên. Sau này Vũ vẫn luôn xem Nguyệt như người thân duy nhất trên đời này, dù không ít người nhầm tưởng họ là một cặp đôi. Vũ chưa bao giờ muốn đánh đồng Nguyệt với những cô gái anh quen và yêu trong chốc lát. Mỗi khi mệt mỏi, cảm giác không thể gắng gượng, Vũ lại tìm đến Nguyệt. Không cần nói không cần nghe cô động viên. Nguyệt có lẽ là người duy nhất anh còn tin tưởng trên đời,