XtGem Forum catalog
Những Vết Xước Màu Rêu

Những Vết Xước Màu Rêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322722

Bình chọn: 8.5.00/10/272 lượt.

ấn tượng: Gia đình. Không hiểu vì không gian nhỏ và phía trước được bài trí khá đơn giản theo kiểu mộc mạc hay vì chính cái tên đó lại cho Linh cảm giác thật gần gũi. Chị chủ quán còn rất trẻ và khá xinh xắn, đeo chiếc tạp dề hình heo, tươi cười mở cửa cho Vũ:

– Lâu lắm mới thấy cậu ghé qua, tưởng quên tụi này rồi! Lão Huy còn hỏi không biết dạo này nó đã tu tâm tính chuyện lấy vợ chưa?

Vũ nháy mắt sang Linh như ngầm ý điều gì. Cô bạn cười ra vẻ đã nhận được thông điệp:

– Ối ồi, vào nhà đi em, ai lại để người ta đứng ngoài thế, vào đi, chị là Trang là bạn với Vũ từ hồi còn ở bên kia nên vẫn ăn nói bỗ bã thế đấy! Hi. Em vào đi.

Nói rồi chị kéo tay Linh chạy vù vào trong. Quán của chị có hai tầng, mỗi tầng có khoảng năm cái bàn nho nhỏ. Gian bếp được đặt ngay ngoài cho khách tham quan, hình như nếu ai muốn có thể vào tự tay làm món ăn cho nhóm của mình. Một gia đình đang ngồi ngay gần lối vào, hai bé con xinh xắn quay lại nhìn Linh, thích thú cười. Bé gái chừng 4 tuổi nói với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ ơi, chị í giống công chúa quá!” Chắc tại chiếc váy trắng thướt tha và mái tóc dài để buông của Linh.

– Cháu nhầm rồi đó, đấy là phù thủy đội lốt đó. Cháu mà không ngoan là bị bắt đó.

Linh quắc mắt nhìn Vũ, vô tình lại rơi vào bẫy của hắn.

– Đấy, cháu thấy không…

Vũ co người lại, giả bộ sợ sệt:

– Hu hu, cháu sợ lắm!

– Thế chú là ông phù thủy ạ?

– Không, chú là hoàng tử, cháu không thấy chú đẹp trai à?

– Nhưng hoàng tử phải đi với công chúa chứ!

Linh tủm tỉm cười thích chí, mấy khi không cần lên tiếng vẫn được nhìn cái mặt thộn ra không chống chế nổi của Vũ. Nhưng chị chủ quán thì cười ngặt nghẽo không tha cho tên hoàng tử dở hơi đang ngẩn ngơ.

– Hơ hơ, chết chửa, ai bảo gậy ông đập lưng ông. Người ta xinh thế lại bảo phù thủy… haha!

Bố mẹ hai đứa bé cũng cười thích thú. Cửa mở ra, một người con trai bước vào, anh cười rất tươi, rất thoải mái. Chị chủ quán đứng lên, chạy về phía chồng:

– Huy, anh về rồi à, ông bạn quý hóa của anh vừa bị một vố rõ đau kìa.

– Ôi trời, thằng trời đánh, cách nhau có mấy chục phút đi xe mà mày biệt tăm theo mấy em chân dài cả tháng nay ấy nhỉ?

Vũ tiến lại phía thằng bạn, đấm vào vai Huy, đùa đùa nói nhỏ vào tai:

– Thằng ranh… nể nàng mới của tau tí.

Huy quay lại nhìn Linh, giơ tay chào cô và mỉm cười, nụ cười rất thật. Linh bị ấn tượng mạnh bởi nụ cười thoải mái và thân thiện của anh. Chiếc răng khểnh dễ thương hoàn toàn hợp rơ với mái tóc xoăn bồng bềnh và làn da trắng. Nếu anh ấy mà cao thêm một chút nữa thì khối người mẫu diễn viên phải xách dép.

Huy đi lại phía bếp, kéo tấm tạp dề trên giá, mặc vào người rồi bất ngờ vòng tay ôm Trang từ phía sau:

– Xem vợ anh định làm món gì tiếp thằng bạn quý hóa nào?

Vũ vặt một quả nho trên giá, tung lên, đỡ bằng miệng, vừa nhóp nhép vừa nói to:

– Thôi đi, cháy bây giờ, ban ngày ban mặt cứ thích bày tỏ tình cảm trước mặt mình chứ…

Rồi anh huơ huơ tay về phía Trang và Huy, cười tít mắt:

– Buông ra, buông ra đi… nhức mắt quá đi!

Linh ngồi im nhìn Vũ đùa nghịch trong bếp, bên cạnh hai người bạn, nhận ra ở anh những điều mà thật lâu cô chẳng bao giờ thấy. Nụ cười thoải mái và không vướng bận. Ánh nhìn không còn thấp thoáng những vệt buồn nơi đáy mắt như mọi khi. Ngồi một lát, ngắm linh tinh mãi cũng chán, Linh tiến lại bếp định giúp gì đó nhưng Trang đã nhanh tay kéo cô lên tầng hai, để cho hai “ông tướng” trổ tài.

Căn phòng ngủ của hai vợ chồng đi theo một lối khác với mặt quán. Lối hành lang đi vào có những chậu hoa đủ màu sắc nhỏ xinh. Gam màu xanh dương mát rượi như phủ xuống cả đôi chân nhỏ. Trang mở toang cửa sổ:

– Em ngồi nghỉ một lát đi. Trông em có vẻ mệt đó. Phòng hơi bừa bộn tí tẹo. Chịu khó nhé!

– Vâng, em ổn mà. Em đang nghĩ không biết các anh ấy có nấu được không?

– Ôi trời, lo gì, hai ông ấy là đệ nhất khéo tay đó.

Linh không nghe thấy những lời đó của Trang, mắt cô đang chăm chăm vào bức ảnh đặt trên bàn. Bốn người họ, Trang, Vũ, Huy và cô gái không cười – Nguyệt. Họ khoác tay nhau, phía sau là bãi biển lộng gió. Vũ cười rạng rỡ trong nắng của phương trời mà Linh chưa từng biết đến. Nhưng, điểm làm Linh chú ý là ánh mắt Nguyệt liếc nhìn Vũ, đầy yêu thương cũng đầy uẩn khúc.

– Anh chị về nước cũng trước Vũ, hồi còn bên đó vui lắm. Nguyệt hơi ít cười nhưng cô ấy rất tốt bụng. Ở chung nhà Vũ mà nên bốn người chơi với nhau luôn.

– Vậy anh chị về mở quán này à?

– Ừ, cũng du học này kia nhưng mà hợp nhau ở cái tính thích bình yên thôi. Nên về mở quán. Hồi đầu cũng khó khăn lắm, nhưng mà đáng yêu. Mọi thứ từ sơn nhà đến bàn ghế đều do Huy làm hết và chị phụ đó. Chả giàu đâu nhưng mà lúc nào cũng thấy đủ.

Nhìn đôi mắt long lanh của Trang, lòng Linh chợt buồn, trước đây cô và Dương cũng còn bao dự định dang dở, cũng quán café, cũng ngôi nhà trên đường Nguyễn Du lộng gió. Linh như tưởng tượng ra hình ảnh anh đang hì hục ngồi đục đục, đẽo đẽo những chiếc bàn cho quán café Dương Linh của họ. Bất giác, cười một mình. Nụ cười vô thức nhưng không rõ rệt.

– Vũ trông thế thôi nhưng mà đáng yêu lắm đấy. Sống tình cảm lắm,