Oan gia! Anh là tổng tài sao?

Oan gia! Anh là tổng tài sao?

Tác giả: Tiểu Khuê

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322290

Bình chọn: 8.00/10/229 lượt.

mình, liền gọi to sau đó nhanh chóng rời khỏi chỗ của mình, chạy đến chỗ Ngôn Vũ Kha ngồi phía đối diện leo lên đùi của bố nũng nịu.– Bố, Khả Nhi muốn đến Bắc Kinh, muốn gặp dì Mễ Bối và anh Hạo Nam, dì Mễ Bối có hứa sẽ làm bánh cho Khả Nhi ăn…– Ngoan, cuối tuần bố mẹ sẽ dẫn con đi, hôm nay bố có buổi họp quan trọng! – Ngôn Vũ Kha yêu chiều nhìn đứa con gái mũm mĩm của mình. Nghe Ngôn Vũ Kha bảo cuối tuần đi, Khả Nhi liền xụ mặt xuống, gương mặt mếu máo như sắp khóc… Suốt cả quá trình, Khả Vy vẫn thờ ơ như không chú ý, loay hoay chuẩn bị buổi sáng nhưng tai vẫn luôn dỏng lên nghe… NGOẠI TRUYỆN 1 + 2 (5)– Cuối tuần Khả Nhi phải đến nhà ông ngọai rồi…Nhìn đứa con gái mình cưng chiều ủ rũ, Ngôn Vũ Kha liền xoa xoa mái tóc đen của Khả Nhi. Suy nghĩ một hồi liền nhấc điện thoại gọi cho ai đó…– Buổi công tác ở Pari tuần sau dời vào chiều nay cho tôi! Báo với người ở bên đó chuẩn bị, dự kiến của tôi hoàn thành trong thời gian tối đa là ba ngày!– Em có muốn đi cùng con không? – Ngôn Vũ Kha cúp điện thoại xong, liền nhìn sang Khả Vy đã dọn xong buổi sáng, thật hiếm khi nhìn thấy Khả Vy xuống bếp, dù chỉ là vài món đơn giản như sữa, bánh mì và trứng vì hầu hết, mọi thứ đều có gia nhân trong nhà làm…– Không, đến Bắc Kinh cũng không có gì vui, chi bằng ở nhà cho rồi… – Khả Vy dửng dưng, từ chối thẳng thừng.Nghe mẹ mình không muốn đi, Khả Nhi lại càng cúi sát mặt xuống mặt bàn hơn, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc đến nơi… Ngôn Vũ Kha cả đời không sợ thứ gì, nhưng sợ nhất chính là nước mắt của Khả Vy và con gái của mình!– Em đi cùng con đi, anh cũng sẽ đến Pháp vài ngày, ba ngày sau sẽ đến đón em và con…Nghe bố nói thế, Khả Nhi liền chớp mắt năn nỉ mẹ của mình, người vẫn đang tỏ vẻ không quan tâm nảy giờ!– Mẹ, đi đi mà…Khả Vy làm bộ suy nghĩ một hồi, sau đó mới nhẹ gật đầu, gương mặt chẳng tí gì hào hứng nhưng Khả Nhi thì hoàn toàn ngược lại, gương mặt mếu máo sắp khóc liền thay bằng một gương mặt cười tươi đến nỗi đôi mắt híp lại!Khả Vy vẫn mang gương mặt dửng dưng, không có vui vẻ như mọi lần đi chơi khác nhận lấy vali từ gia nhân cho đến tận lúc ra sân bay.– Em không khỏe? – Ngôn Vũ Kha dịu dàng ôm chặt cô từ phía sau khi đang đứng trước cửa phòng chờ ở sân bay.– Không có…– Ngoan, vài ngày nữa anh sẽ đến đón, ngoan ngoãn đến Bắc Kinh, không la cà ở đâu đấy, anh đã sai người đón em cả rồi…Vừa nói, Ngôn Vũ Kha vừa hôn lên má cô, tham lam hít lấy mùi hương nhẹ nhàng từ cô, mặc cho Khả Nhi ngồi gần đấy tinh nghịch lấy tay bịt mặt lại, nhưng những ngón tay vẫn cố tình hé ra đủ để cô bé nhìn thấy!– Vâng! – Khả Vy ngoan ngoãn lạ thường, vẫn là thái độ dửng dưng không thấy hứng thú. Chỉ mãi đến khi an toàn ngồi trên sân bay, cô mới thực sự lộ nguyên hình, chỉ hận mỗi không thể nhảy cẫng lên gào thét sung sướng!!!***– Khả Nhi muốn ăn gà!Khả Nhi, người nhỏ tuổi nhất trong bàn ăn, thân hình mũm mĩm có phần hơi nhỏ bé so với chiếc bàn ăn rộng lớn, trên bàn đầy đủ các món ăn thịnh soạn… NGOẠI TRUYỆN 1 + 2 (6)Vốn rất thích con gái, hơn nữa lại là một Khả Nhi đáng yêu như thế, Mễ Bối và Tống Hạo Thiên cưng chiều Khả Nhi hết thảy, mỗi lần Khả Nhi đến, chỉ cần nghe Khả Nhi muốn ăn gì liền bảo đầu bếp chuẩn bị. Như lúc này đây, nghe Khả Nhi muốn ăn thịt gà, cả hai liền vui vẻ mỗi người bỏ một cái đùi gà to vào bát của Khả Nhi. Mặc cho hai cái đùi gà trước mặt “kích thích” vị giác của cô bé, Khả Nhi vẫn ngaon cố tỏ vẻ ủ rũ, miệng hơi chu lên nói:– Khả Nhi muốn là anh Hạo Nam gắp cho Khả Nhi cơ…Người tên Tống Hạo Nam là một cậu nhóc bảy tuổi, dù vậy nhưng cậu giống hệt một phiên bản của Tống Hạo Thiên, tuấn tú, khôi ngô, lại lạnh lùng, không hay biểu lộ cảm xúc! Khả Nhi vốn là một cô bé đáng yêu, hoạt bát, miệng nói không ngừng, khiến ai nấy đều yêu mến không thôi, ai nhìn thấy cô bé muốn cưng nựng… Ấy vậy mà trong lần gặp đầu tiên, năm ấy Khả Nhi vừa lên ba, nói câu được câu không, nhiều lúc lại ấp úng, nhưng sự thích thú khi biết được cái mới khiến cho đứa trẻ như Khả Nhi ngày ngày vui vẻ, nói chuyện không ngừng, ai nghe thấy cũng vui vẻ khen cô bé hoạt bát, cưng chiều cô bé thì Tống Hạo Nam khi nhìn thấy cô bé, nghe cô bé nói xong chỉ liếc mắt một cái rồi liền bị ngó lơ…Lòng tự trọng của một đứa trẻ con ba tuổi khiến Khả Nhi đả kích không thôi!? Thế là từ đó, con bé liền quấn lấy Tống Hạo Nam không thôi, mặc cho Hạo Nam vẫn cứ im lặng, đôi lúc còn khó chịu!– Hạo Nam, con gắp cho Khả Nhi đi…Nhìn thấy gương mặt ủ rũ của Khả Nhi, Mễ Bối không đành lòng liền lên tiếng bảo đứa con trai nãy giờ vẫn trầm tĩnh dùng bữa như thể những việc đang xảy ra không liên quan đến mình!– Lớn rồi, muốn ăn thì phải tự gắp lấy!Từng câu từng chữ của Tống Hạo Nam nói ra vừa lạnh lùng, vừa nghiêm khắc, nếu đổi là người khác, Khả Nhi đã sớm ăn vạ khóc to, nhưng với Tống Hạo Nam, Khả Nhi liền ngoan ngoãn ăn, vâng lời Tống Hạo Nam răm rắp.– Anh xem, con trai của anh kìa! Thật giống anh. – Mễ Bối nhìn con trai của mình, trong lòng â


Old school Swatch Watches