
từ trìu mến hơn, “Nói thế nào cũng là chú thím, nó là hậu bối, em làm những chuyện này anh không phản đối….”Anh trước giờ không thương cảm cho những kẻ tự làm tự chịu đó, cho dù vì mệnh lệnh của anh khiến cô bị Vu Tư Nguyên vu hại, nhưng sau khi rời khỏi Lăng gia, cô vẫn còn có trăm ngàn sự lựa chọn. Con người luôn oán trách vận mệnh, nhưng lại quên mất có nhiều lúc vận mệnh đó lại do chính bản thân tạo ra.“Thực ra chúng ta nên tốt với cô ấy một chút.”“Ồ?” Anh khẽ nhướng đôi mày dài.“Vì nếu không có người thứ ba xấu xa là cô ấy, sao em có thể tìm được người chồng tốt thế này!” Nguy Đồng khoác lấy cánh tay Lăng Thái, nép sát vào người anh, gương mặt màu nâu nhạt khỏe khoắn nở nụ cười rạng rỡ. Nụ cười đó vừa gợi cảm vừa đáng yêu, đôi mắt sáng như đóa hoa nở dưới ánh nắng chói chang.Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, thừa dịp cô ngẩng đầu lên nhìn mình, cúi đầu hôn một cái vào môi cô.Người qua người lại trên hành lang bệnh viện, ánh mắt của các y á và người nhà bệnh nhân đều bị thu hút, đa phần đều nhìn về phía gương mặt anh tuấn của Lăng Thái.Lăng Thái nhìn đôi má hơi ửng hồng của cô, anh nheo mắt tinh nghịch, “Câu nói này hay lắm, thưởng cho em, có thích không?”Người bị trêu đang vui mừng tỏng lòng, làm sao có thể nói không thích. Khoảnh khắc ngọt ngào này, cô đột nhiên nhớ đến tuần trăng mật của hai người, “Ông xã lúc nào chúng ta đi trăng mật? Lần trước không phải anh nói sẽ suy nghĩ đi Tây Song Bản Nạp ư? Em muốn đi thám hiểm rừng sâu…”“….” Lăng Thái không nói gì nữa. Xem ra, anh thật sự cần phải đi tập võ rồi…. CHƯƠNG 52: CẦU MÀ KHÔNG ĐƯỢCGần đến cuối tháng mười, sóng gió chuyện Lăng Thị đổi chủ một tháng trước hầu như đã qua đi. Các nhân viên cấp cao Lăng Thị phát hiện chủ tịch mới của họ gần đây càng ngày càng thất thần trong buổi họp.Nhân viên không được tham gia cuộc họp bỏ phiếu, hầu như không ai biết biến cố cuối tháng chín đó. Trong mắt họ, người bây giờ ngồi ở vị trí cao nhất này, dựa vào năng lực của anh mà đoạt lấy quyền làm chủ. Lăng tổng trước đây có vi phạm pháp luật hay không bọn họ đã không còn quan tâm, điều quan trọng là, ai có thể trở thành tâm phúc của vị Lăng tổng mới này.Để thể hiện bản thân, các phòng ban sóng gió sôi sục, nhưng tất cả cạnh tranh đến trước mặt Lăng Lạc An đều trở thành một vũng nước đọng trong chiếc ao tĩnh mịch.Trẻ trung, ngoại hình xuất sắc, được phụ nữ yêu mến, gia cảnh phi phàm, họ không thể nghĩ ra còn có chuyện gì khiến anh thất thần như vậy. Khuôn mặt tuấn tú xuất chúng đó luôn bao phủ một màn sương mù chướng khí không tan. Xung quanh dường như tràn ngập cảm giác chán ghét sự đời.Vị trí ở tầng thứ ba mươi, xem ra chẳng khác gì với trước kia chưa có được nó, anh hoàn toàn mất đi tâm trạng ấy.Tiền và quyền lực, sau khi có được rồi, lại phát hiện không có một chút thỏa mãn nào. Có lẽ vẫn có, chỉ là qua đi quá nhanh, không thể tóm lại được.Lăng Lạc An không vui, trong lòng luôn có một sự trống trải. Anh từng không tiếc tất cả, thậm chí bán rẻ nhân cách, tình thân, hôn nhân để có được tất cả điều này, nhưng cuối cùng anh vẫn không vui.Sau khi trả một cái giá quá lớn, phát hiện ra đó không phải là điều bản thân muốn nhất, đó là một câu chuyện cười châm biếm đến cỡ nào? Trước đây anh nỗ lực như vậy là vì cái gì? Tất cả điều này có ý nghĩa gì chứ?Hôn nhân giữa hai nhà Lăng Vu đã định, đám cưới sẽ vào tháng sau. Mẹ rõ ràng biết anh không đồng ý, nhưng lại giả vờ như không cảm giác được gì. Trước đây là vì muốn đoạt được Lăng Thị, bây giờ Lăng Thị đã lấy được rồi, anh không hiểu còn có nguyên nhân gì khiến bà ép con trai mình đi lấy một người phụ nữ anh vốn không yêu.Phiền não không thể nói ra, sau đó anh lại nhớ đến cô.Hôm đó anh nhìn thấy cô đi trên phố. Lúc ấy anh đang ngồi trong xe chờ đèn đỏ, cô bước trên vạch sang đường đi ngang qua. Chỉ là khoảng cách mấy mét, rất gần, thậm chí anh còn nhìn được sự vui vẻ trong mắt cô.Cô cầm trong tay que kem vừa mua, bước chân vui vẻ băng qua đường, luồn qua phía sau lưng người đàn ông đang đứng đợi ở phía bên kia đường, nghịch ngợm hù anh ấy.Người đàn ông đó cười, vuốt thẳng mái tóc dài bị gió thổi rối tung của cô, giúp cô kẹp vào sau tai.Cô múc một thìa kem, ý bảo anh ăn, lại lợi dụng lúc anh cúi đầu mà hôn trộm một cái vào má.Lúc đó, ánh nắng ngập tràn, nụ cười của cô rạng rỡ.…Lăng Lạc An kéo cửa kính, từ từ cúi đầu, sự trống trải trong lòng lại truyền đến sự nhói đau như hôm đó.Điện thoại đổ chuông liên hồi, người gọi đến là Quan Tuệ Tâm.Anh hậm hực bấm ngắt điện thoại, tiện tay vứt về phía bàn, túm lấy áo vest bước nhanh ra khỏi văn phòng.***Đây không phải là lần đầu tiên Lăng Lạc An gọi điện cho Nguy Đồng.Nguy Đồng vẫn bấm nút từ chối, tiếp tục chuyển những bức tranh mới hôm nay vào kho.Phòng tranh này của Lăng Thái cuối cùng cũng mở cửa, tên của nó rất nghệ thuật, chỉ một chữ: “Đồng”.Cô từng cho rằng, phòng tranh đối với Lăng Thái chỉ là nơi trở về sau những sóng gió lớn, anh không phải không có tiền, cần dựa vào nó để sinh sống, chỉ là một cách thức thư giãn.Cách nghĩ này, đã thay đổi cách đây hai ngày sau khi Nguy Đồng