XtGem Forum catalog
Ông chủ là cực phẩm

Ông chủ là cực phẩm

Tác giả: Nam Lăng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325201

Bình chọn: 9.5.00/10/520 lượt.

iểu, anh tiếp tục. “Đó là chi phí sửa xe.”“Không phải là đã có công ty bảo hiểm lo rồi sao?” Cô kinh ngạc.“Đó là chuyện của tôi và công ty bảo hiểm.’ Anh quay qua phía cô, cười nói, “Còn về con số này, là chuyện giữa tôi và em.” Anh dừng lại vài giây rồi mới nói tiếp, “Vì vậy bây giờ chúng ta tìm một nơi nào đó bàn về chuyện này.”Cuối cùng Lăng Thái lái xa thẳng về “Thanh Phong Vọng Sơn”.Ngồi một mình trong căn phòng khách thênh thang tĩnh lặng, Ngụy Đồng lòng dạ bồn chồn.Nam chủ nhân duy nhất của căn nhà vừa mở cửa đã đi thẳng vào phòng, không biết là thay quần áo hay cởi quần áo, cô thật sự sợ khi anh ta quay ra sẽ quẳng ngay vào mặt cô một câu, lấy thân trả nợ… Chết tiệt, chỉ đụng lõm chút đầu xe thôi mà phải sửa đắt như vậy. Có lẽ cô nhịn ăn nhịn uống mấy năm mới kiếm đủ số tiền đó.Nghĩ đi nghĩ lại, tất cả đều tại tin nhắn chết tiệt đó của Lăng Tình Ưu. Trong lúc cô đang nghiến răng chửi bới tin nhắn trong điện thoại thì Lăng Thái đã bước ra, anh đặt chiếc khăn tắm trắng tinh sạch sẽ và khăn tắm lên trên bàn. “Em đi tắm đi.”“…” Anh ta trực tiếp đến vậy sao?”“Quần áo để em thay, tôi đã dặn Lục Lộ đi chuẩn bị rồi, chỉ lát nữa thôi anh ấy sẽ mang tới.” Anh cầm tay cô đưa lên trước mặt, “Vết thương không năng lắm, chú ý rửa cho sạch.”Nghe thấy anh nói vậy, Ngụy Đồng mới phát hiện sau tay trái của mình bị trầy xước, máu vẫn còn dính lại trên miệng vết thương, từng vệt đỏ sẫm.“Chỉ là bị thương nhẹ thôi, tôi không sao!”“Đi tắm!” Anh trực tiếp ra lệnh, thấy đôi mắt cô nhìn anh khó chịu, anh nhoẻn miệng nói, “Trên người em còn có chỗ nào tôi chưa nhìn thấy sao?”Ngụy Đồng đỏ mặt, cúi đầu lẩm bẩm chửi vài câu, cầm lấy đồ đi vào phòng tắm. CHƯƠNG 22: MẮT NHÌN ĐÀN ÔNGPhòng tắm đàn ông rất sạch sẽ, chỉ có đồ dùng của nam giới.Nguy Đồng tắm xong đi ra ngoài, anh đang ngồi làm việc trên ghế sô-pha. Trên bàn trà có đặt một tách cafe uống dở, bên cạnh là mấy bộ giấy tờ. Anh đã thay bộ đồ ở nhà màu tàn thuốc, càng nổi bật lên làn da trắng của anh, nho nhã ngồi ở đó, giống như một bức tranh tự nhiên hài hòa buổi chiều xuân.Nghe thấy có tiếng bước chân, anh ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người cô một lúc lâu….Nguy Đồng kéo cổ áo, ý bảo mình đã tắm xong rồi, chỉ là không rõ đồng chí Lục Lộ đem quần áo đến từ lúc nào.“Lại đây ngồi đi.” Anh đặt máy tính xuống, từ dưới bàn trà lấy ra một cái hòm thuốc nhỏ, lấy hai miếng dán vết thương, kéo tay cô lại, cẩn thận dán lên miệng vết thương.Tay cô có chút lạnh, lòng bàn tay của anh thì ấm áp, sự chênh lệch nhiệt độ khiến sự tiếp xúc da thịt mẫn cảm hơn bình thường. Thấy anh đã dán xong, cô vội vàng muốn thu tay lại, nhưng đã bị anh nắm chặt.Ngón tay thon dài vuốt ve mu bàn tay cô, cô ngẩng đầu, tầm mắt của người đàn ông trước mắt trở nên khó nắm bắt, đáy mắt hiện lên chút tàn khốc. Lần này cô đã thông minh hơn, anh không mở miệng, cô sẽ chờ ở đây.Hồi lâu, anh mới chậm rãi nói, “Mắt nhìn đàn ông của em thật quá kém.”Anh biết rồi? Cô chợt giật mình, ánh mắt vô tình dừng ở chiếc điện thoại trên góc bàn trà. Vừa rồi vội vàng vào phòng tắm, quên tắt tin nhắn, nhất định là đã bị anh nhìn thấy.Tinh nhắn do Lăng Tĩnh Ưu gửi tới, nội dung đại khái là cười nhạo cô tới giờ vẫn không biết cô ấy vốn không có quan hệ huyết thống với Lăng Lạc An. Cô là vị hôn phu tương lai của Lăng Lạc An, được Lăng gia nuôi dưỡng từ nhỏ. Quan hệ của cô và Lăng Lạc An cũng không phải một hai ngày. Bất luận bên cạnh Lăng Lạc An có bao nhiêu cô gái, cuối cùng người có tư cách kết hôn với anh ấy chỉ có cô. Còn cô căn bản là bị Lăng Lạc An đùa giỡn, đến tiệc đính hôn cũng chỉ là thủ đoạn để kéo cô lên giường mà thôi.Nguy Đồng đột nhiên nhớ tới lời Lăng Thái nói với cô, lần cô đến chung cư này trước đây.Anh nói cho cô biết, cô là người phụ nữ anh phái đến bên cạnh Lăng Lạc An, trong mắt đôi phương, cô ở vị trí đối địch. Anh cũng đã nói với cô, bảo cô phải giữ tỉnh táo. Đáng tiếc khi đó, cô bao biện cho Lăng Lạc An, hơn nữa cũng không có cảm tình với Lăng Thái, cho nên cố tình làm trái lại.Cuối cùng biến thành như vậy, thật sự là cô tự mình chuốc lấy cực khổ.“Lăng tổng, anh dẫn tôi về, chỉ là để cười nhạo tôi?”Anh hơi nheo mắt, khóe môi lại tựa như cong lên, “Cười nhạo em có lợi gì cho tôi?”Lại là giọng điệu bình tĩnh tự nhiên ấy, người này hình như trước giờ không biết mùi vị thất bại là gì. Nguy Đồng quay đầu muốn đứng dậy, quên mất tay mình còn đang bị anh nắm, người không đứng vững, tay của đối phương chỉ kéo nhẹ, cô cứ như vậy bị túm lại, ngã vào lòng anh.Hơi thở đàn ông khoan khoái thanh nhã sạch sẽ, nhẹ nhàng ùa đến, cô đẩy ngực anh muốn đứng lên, cánh tay anh lại bám chặt, ôm trọn lưng cô, ôm cô vào lòng.“Ngoan, cứ như vậy một lát.” Tiếng nói hơi trầm hấp dẫn từ bên tai truyền đến, hơi thở của anh lay động từng sợi tóc bên tai cô, ngứa tê dại. Ngữ khí và tư thế thân mật như vậy khiến tim cô bất giác đạp nhanh, muốn dùng lực thoát khỏi, rồi lại nghe thấy anh nói tiếp, “So với quá khứ năm năm trước, cái ôm này có là gì. Nghe lời đi, bây giờ em cần thả lỏng người, cứ như vậy, đừng cử động.” Anh nhẹ nhàng chải mái tóc