
– Mẹ….mẹ..là đồ ngu!!!! Hu hu hu…
[RẦM!!!!'>
Sau khi ăn cái tát trời giáng của mẹ, mắt Phong nhòa những giọt nước mắt nóng hổi, bên má bị tát thì nóng ran rát, đỏ phừng. Hắn ngắt ngang câu nói của bà và chạy vào phòng khóa chặt cửa. Bỏ lại thái độ của “Bọn người” đó đằng sau.
Chương 2: Ôsin
Nắng đầu ngày chủ nhật hắt vào gian phòng, ngoài ban công gió lùa vào…Khung cảnh quen thuộc…nhưng khác lạ so với nó. Mới hôm qua, nó đang còn nghiến răng và nhắm nghiền mắt chịu đựng một cuộc sống khốn khổ, nỗi đau dày vò ngày qua ngày bên người cha dượng tàn nhẫn, ác độc. Lúc nào nó cũng tự hỏi mình rằng “Ba ruột mình là ai?” Ông đã mất, mặc dù biết vậy nhưng đến cái tên, dáng mạo nó cũng chưa từng biết đến. Còn “Mẹ mình là ai? Bà là một người như thế nào?” cũng như quá khứ về người cha ruột của mình, trong tâm trí nó không còn đọng lại một vệt kí ức. Nó chỉ biết rằng để cố gắng sinh tồn thì phải trải qua những tháng ngày cực khổ cho đến bây giờ nó đang ở trong một căn biệt thự to lớn, xa hoa rồi còn có cả phòng riêng như 1 tiểu thư nhà quý tộc. Nó nhìn gian phòng xinh xắn bằng vẻ mặt ngơ ngác, lạ lẫm như một điều mới mẻ đã khiến cho cuộc sống của nó có sự thay đổi lớn.
Trong khi còn đang mải mê ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, tiếng gõ cửa cắt ngang những dòng tâm trạng say đắm của nó lúc này. Nó chạy ra mở cửa. Hắn ta đang đứng đó nhìn nó với con mắt khó chịu, nhìn thấy bộ váy nó đang diện trên người, khuôn mặt nó đã sạch sẽ, mịn màng hơn sau khi mẹ hắn đã chuẩn bị cho nó đầy đủ tiện nghi. Phòng ốc của nó cũng ngang ngửa với diện tích phòng hắn chỉ có điều là chi tiết dễ thương hơn vì nó là con gái mà. Hắn ta hậm hực, tức tối nắm tóc nó giật mạnh kéo đi không thương tiếc, lôi nó vào nhà kho. Nó không than đau cũng không gào hay khóc thét lên mà chỉ biết đi theo.
– Mày!_Phong kéo nắm tóc ghị mạnh rồi nhìn nó vẽ khinh miệt
Nó tròn mắt nhìn cậu, trên đôi mắt không có lấy một chút ươn ướt:- Cậu muốn có phòng “Nữ tính” giống chị hả? Nên cậu mới tức chị? Ahihi không sao đâu, chị sẽ nói với dì đổi phòng cho cậu mà
Hắn trợn to mắt trước thái độ của nó:- Mẹ tao đi công tác rồi, mày không mách được đâu
– Cơ mà mách để làm gì?
– Thì để mẹ quánh tao!
– Tại sao oánh?
– Tại tao bắt nạt mày!
– Sao bắt nạt chị?
– Tại mày là thứ rác rưởi! Mày không biết sao! Sao mày hỏi nhiều thế hả!
Nghe hắn nói đến đây nó vẫn chỉ biết mỉm môi cười…
– Ahihi…Thứ đó là loại không biết sự đời mà chỉ biết hành động với những suy nghĩ nông cạn, chị thấy em giống thứ rác rưởi hơn á!_Nó cười tươi, thốt ra lời nói một cách chân thật khiến hắn hậm hực mà cũng có nể phục. Từ trước đến giờ, nó là người đầu tiên dám đối diện với hắn mà trực tiếp đến thế.
– Mày bao nhiêu tuổi!_Hắn đánh trống lảng
– Chị 16 tuổi
– Hơn tao chừng ấy tuổi mà sưng “Chị” ngọt sớt thế à! Mày tên gì?
Nó cũng tự hỏi…Ngoài cái tên “Chó” mà ngày nào cha dượng cũng la mắng, đánh đập nó thì..nó không còn cái tên nào khác sao?
– Chị tên…Chó
Hắn lặng thinh lúc lâu…:- Tên nghe giống “Chó” thật! Để tao đặt tên khác…! Tên…MiLu!
– Ơ? Tên đó cũng có khác gì Chó đâu?
– Lu! Từ nay chị sẽ là Ôsin của tôi
Chương 3: Vâng! Thưa Cậu Chủ
– Lu Lu Lu Lu Lu Lu!…_Hắn động đậy ngón trỏ ra hiệu nó nghe lệnh
– Gọi chị có gì…
– Chậc chậc_Hắn lắc đầu ngắt ngang câu nói của nó- Khi nghe tôi gọi thì chị phải đến ngay rồi cúi đầu và nói to, rõ ràng, rành mạch “Vâng! Thưa cậu chủ”
Nó nghe xong rồi bắt đầu thực hành, chỉnh giọng, hít 1 hơi thật sâu rồi hét vào lỗ tai hắn
– VÂNG! THƯA CẬU CHỦ!!!! Vầy được chưa?
– Á Á Á!!!! Chị âm mưu muốn tôi bị thủng màng nhĩ à!? Nếu bị điếc rồi thì làm sao nghe mẹ tôi chửi được nữa!
Nó biết lỗi liền ghé sát lỗ tai hắn xin lỗi – DẠ! SORY CẬU CHỦ!!!
– Á Á Á Á Á Á!!!!!!
{Bữa cơm trưa….}
– Của chị đây_Hắn đặt bát cơm có đồ ăn trộn sẵn xuống dưới sàn nhà cạnh chỗ ngồi của mình
– Không có thìa hay đũa thì làm sao chị ăn?_Nó ngồi bệch xuống đất rồi ngước lên nhìn vẻ mặt vênh váo của hắn ta.
– Thế có cần tôi phải đổ xuống sàn nhà cho chị không?
Nó vẫn nghiêng đầu nhìn Phong với cặp mắt tròn xoe
– Chị thách thức tôi ấy hả!_Hắn lườm nó vẻ khinh miệt
– Ahihi! Dạ thưa cậu chủ tui tự ăn được_Vẫn nụ cười rạng rỡ khiến hắn phải bâng khuâng, hắn lặng thinh rồi ăn.
Nó cúi mặt xuống và bắt đầu nhớ về quá khứ hôm nào, lúc nào người đi đường cũng khinh miệt vứt cho nó khúc xương hay đổ bát cơm trộn đồ thừa xuống đất bẩn thỉu, bữa cơm ở đây có lẽ còn ngon hơn ở bãi đất trống hôm nào…Chợt nó nhìn những người hầu đứng xung quanh phòng ăn rồi dòm đến những chiếc ghế xung quanh chiếc bàn ăn thật lớn nhưng ngoài hắn ra thì còn lại đều là chỗ trống. Nó mới nhận ra được một phần nào đó…trong cuộc sống vốn vô nghĩa này của hắn…
– A! Mỏi lưng quá, cậu chủ ơi, tôi ngồi vào bàn ăn được không ạ?_Nó cầm bát cơm đứng dậy từ từ
– Không.
– A, êm quá!
– Này! Có nghe không vậy!
– Cho tôi ngồi đi, tôi vẫn ăn bốc mà cậu chủ!_Nó ngồi cạnh hắn
Hắn cũng chỉ làm thinh, không nói gì thêm. Nó để ý, lúc ăn cơm lúc nào hắn cũng chỉ cúi xuống bàn mà ăn nhưng có ai ăn chung với hắn ta