
ình. Em hãy chọn giáo sư Portlock, ông ta khắc nghiệt nhưng em sẽ giỏi hơn. Giáo sư Baddley cũng rất tốt, nhưng anh nghĩ….– Anh sợ Baddley sẽ thất vọng về em phải không? Không có anh thì em làm nên trò trống gì? Em không thể nào bẳng anh rồi.Fernando làm lơ những lời cay đắng của Kim:– Hãy hứa với anh em sẽ ở lại Oxford, dù chỉ một năm thôi em cũng sẽ học được rất nhiều điều bổ ích, rồi sau đó có về Việt Nam cùng không muộn…..Thôi thì tuỳ em, em muốn làm cho ông nào cũng được. Em nhận lời thầy Baddley đi nếu em thích tình cảm và những lời nhỏ nhẹ.Kim không đáp, Fernando nhìn Kim âu yếm rồi đưa tay vuốt tóc cô: “Anh tin là em sẽ tiến xa hơn nữa…….”. Kim lạnh lùng và buồn bã đáp: “Đó đâu phải là mục tiêu của đời em!”. Fernando ôm lấy Kim cúi xuống định hôn nhưng cô đã đẩy anh ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.Trên cửa sổ Kim thấy Fernando đi ra xe, cái dáng cao ngạo của anh hôm nay không được hùng dũng lắm. Gió thổi mạnh làm Fernando có vẻ bị nghiêng sang một bên, dưới làn lá vàng rơi xuống rất dày trông anh rất cô đơn. Trước khi Fernando bước vô xe, anh quay nhìn lên cửa sổ phòng Kim. Cô đứng đó, nhìn anh vẻ vô cảm với đôi môi mím chặt. Fernando giơ tay vẫy Kim nhưng cô đã vội quay lưng lại rồi. Kim nghĩ chắc đây là lần cuối cùng mình được nhìn thấy anh. Cô không có ý định ra sân bay tiễn Fernando như anh đã gợi ý . Anh bay lúc mấy giờ cô cũng chẳng quan tâm. Kim rầu rĩ trùm chăn trong căn phòng lạnh lẽo của mình, nghĩ giờ có thể ung dựng ngủ suốt ngày cũng chẳng ai màng la. Ở sân bay Heathrow trong một thời điểm nào đó, hẳn Fernando đang cố chờ Kim chạy đến rồi đành thất vọng buồn bã quay lưng đi. “Chắc anh ta sẽ tức giận lăm- Kim mỉm cười lau nước mắt một mình- Nhưng điều đó giờ đâu còn ý nghĩa gì. Tại sao có lúc mình sợ Fernando đến như vậy?”
• 9. Chiếc xe lăn nhân từ
Kim gõ cửa phòng giáo sư Baddley. Ông đang đợi cô như cô đã xin hẹn. Kim thấy giáo sư có vẻ buồn và mệt mỏi. Kim không muốn làm ông thất vọng nhưng cuối cùng cô đành ấp úng nói mình sẽ quay về Việt Nam và không thể nhận lời làm trợ lý của giáo sư. Baddley chậm rãi nói:
– Tôi nghe Fernando nói giáo sư Portlock cũng mời em làm trợ lý? Em cũng không nhận lời ông ta sao?
Kim cúi mặt:
– Em biết là các thầy đã ưu ái em. Nhưng thật ra em không giỏi như các thầy nghĩ đâu!
– Em xem thường sự phán đoàn của chúng tôi đến vậy sao?- Giáo sư Baddley có vẻ nóng nảy- Ý em muốn nói nếu Fernando không giúp em thì em đã chẳng làm nên trò trống gì phải không?
– Không hẳn- Kim đính chính- Nhưng anh ta đi rồi…..
Giáo sư quát lớn:
– Đi rồi thì sao? Fernando đã đổ bao công sức với em. Em không thấy bỏ về Việt Nam khi có cơ hội tốt như vậy là có lỗi với
anh ta sao?
– Fernando không hiểu là em có thể tồn tại và thành công ở đây tất cả là nhờ anh ta- Kim không ngờ mình dám cao giọng với giáo sư- Fernando đi rồi thì em ở lại làm gì nữa? Đi đâu, làm gì ở Oxford em cũng như thấy Fernando. Em không còn chỗ dựa, em không thể…….em không thể!
– Hãy tự đi bằng chính đôi chân của mình!- Giáo sư giận dữ- Nếu không thể, tôi cho em mượn cái xe lăn này của tôi.
– Thầy…..- Kim bật khóc.
– Một người khuyết tật và già nua như tôi còn bon chen làm gì- Giáo sư Baddley cao giọng quát- Nếu một người trẻ tuổi nhiều tiềm năng như cô tháo chạy?
– Thầy…..- Kim nấc lên.
Giáo sư Baddley dịu giọng:
– Tôi biết em sống nặng về tình cảm, nhưng em cũng là một người cầu tiến. Được nhận làm trợ lý cho các giáo sư là một cơ hội để em học hỏi. Em nên nhận lời làm cho Portlock, bên đó có nhiều dự án kinh tế rất thiết thực cho các công ty vừa và nhỏ, rất hữu ích và dễ áp cụng cho những nước như Việt Nam. Khoa của tôi không có những dự án như vậy, chúng tôi chỉ làm những việc rất vĩ mô.Kim ngồi ngây ra như tượng không trả lời, cô nhìn sững giáo sư bằng một ánh mắt yêu thương lẫn kính phục. Baddley nắm lấy bàn tay lạnh giá của Kim: “Hãy nghe lời khuyên của tôi, em hãy nghĩ xa hơn. Đây là cơ hội tốt không những chỉ cho cá nhân em mà sau này em còn có thể giúp ích cho nền kinh tế nước em nữa. Đó chính là mục đích của chính phủ nước tôi khi họ đồng ý cấp học bổng cho những người trẻ như em, bởi vì chính em sẽ giúp lại cho đất nước mình. Không lẽ em muốn Việt Nam cứ đưa tay ra nhận trợ cấp theo kiểu ban ơn của các nước giàu hoài sao?- Giáo sư đột nhiên cao giọng ra lệnh- Đứng dậy! Chạy ngay qua chỗ giáo sư Portlock đi, nếu không thì đừng “thầy trò” gì với tôi nữa!”. Kim lập cập đứng dậy, cô lí nhí: “Em nghe theo thầy” rồi quay lưng ra cửa. Giáo sư Baddley nhìn Kim đi ra, ông chép miệng tự nhủ: “Giờ tôi mới hiểu vì sao Fernando hay phải dùng “biện pháp mạnh” với em”Hôm sau Kim quay lại phòng giáo sư Baddley báo tin cô đã liên lạc với tổ chức cấp học bổng xin ở lại và thứ hai tuần sau sẽ chính thức làm việc cho giáo sư Portlock. Cô băn khoăn: “Còn thầy? Thầy đã tìm ra ai khác làm trợ lý cho mình chưa?”. Giáo sư Baddley lăn ghế đến gần Kim cười lớn: “Em không biết là luôn có một hàng dài chờ tôi chọn sao? Rất nhiều người mong được làm trợ lý giáo sư! Không phải ai cũng “chảnh” như em đâu!” Kim mỉm