
”Ta rất cảm kích món quà mà các người đưa tới, làm sao lại trách các người, các vị huynh đệ mời đứng lên, các người khách khí quá rồi.” Mặc dù chưa hiểu rõ tiền nhân hậu quả, nàng nên lựa chọn bỏ qua quá khứ.
Q.2 – Chương 244: Phu Quân Là Hắc Lang (Tứ)
Nàng nói là không tính, không quên lôi kéo tay áo của phu quân, muốn hắn há mồm.
Nếu không mấy người này vẫn thấp thỏm không yên.
Hắn nhìn Tiêu Hàn Nam, như cười như không.
Tiểu tử tốt, chơi non à?
Nhiều ưu điểm trên người hắn thì không học, lại học cái này, còn cố tình làm nũng với vợ của hắn.
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.
Gặp lá gan lớn, nhưng mà chưa có gặp qua hắn dám làm trò với vợ yêu quý nhất của mình ở dưới mi mắt mình.
Tốt! ! Rất tốt! ! !
”Ngươi…” Chỉ vào mũi của Tiêu Hàn Nam, Đế Tuấn lười biếng phân phó, ”Gia muốn kiểm tra công phu của ngươi có tụt lùi không, A Nam mập hơn bé rất nhiều, hay là sau khi lên núi, không có ai dạy dỗ, say tình với thanh sắc, nghe nói còn cưới hai vợ, không sai chứ?”
Thất trại chủ mồ hôi lạnh, ”Gia, oan uổng, oan uổng lớn, không phải là ta muốn cưới hai vợ, mà là hai vợ buộc ta thành thân… không tin người hỏi mấy vị ca ca, năm ngoái ta thật sự bị trói đưa vào động phòng.”
Sáu vị huynh trưởng không có lương tâm quay mặt đi cười.
Rất vui nhìn thấy Đế Tuấn đem tất cả tập trung trên người Tiêu Hàn Nam.
Về phần ra tay cứu, căn bản là việc không thể.
Không thêm dầu mỡ là đã nói bọn họ rất có nghĩa khí rồi.
”Gia mặt kệ cái này, A Nam cưới hai vợ là sự thật, lên cân cũng là sự thật, gia chỉ muốn kiểm tra công phu của ngươi, thế nào? Ngay cả đến quyền lợi này cũng không có? ” Tròng mắt hắn trừng trừng.
Tiêu Hàn Nam nhất thời co cổ lại, nhỏ giọng xin khoan dung, ”Lão đại phân phó, A Nam nghe lệnh.”
Hôm nay trốn không thoát, hắn đứng lên dũng cảm ‘thấy việc nghĩa hăng hái làm’, kết quả chịu khổ các huynh đệ vứt bỏ, bọn họ còn có tâm tình cười đứng một bên xem kịch vui, nếu không phải trên người mình còn có nhược điểm lão đại nắm trong tay, tám phần cần thêm dầu mỡ ồn ào lộn xộn rồi.
Q.2 – Chương 245: Phu Quân Là Hắc Lang (5)
Ai bảo hắn là người duy nhất đón dâu, còn là nam nhân ‘may mắn’ cưới hai vợ một lần.
Bọn họ không thăng bằng đã lâu, ô ô ô, lần này cuối cùng cũng bắt được cơ hội.
”Rất tốt.” Đế Tuấn gật đầu thỏa mãn, ngón tay chỉ phương hướng cửa chính sơn trại, ”Bắt đầu từ bây giờ, trước khi mặt trời lặn xuống núi, người phải toàn lực ứng phó, chạy mười lần, mỗi lần mang thảo tỉnh tâm dưới chân núi cho ta, cần tươi mới nhất, không cách nào làm thuốc, nếu thất bại, cần làm lại.”
Tiêu Hàn Nam muốn ngửa mặt phun huyết.
Mười lần.
Lão đại muốn hắn làm khoái mã để tập luyện sao?
Thảo tỉnh tâm chỉ có sinh trưởng ở mảnh nhỏ chỗ suối nước, sau khi loại cỏ này bị lấy xuống, khô héo cực nhanh, trong vòng nửa canh giờ, trên căn bản dược liệu hoàn toàn biến mất.
Chạy liên tiếp mười lần? Còn mang về thảo tỉnh tâm làm tin, nhiệm vụ này nhìn như đơn giản, thật muốn hoàn thành, cũng không phải là khó khăn bình thường.
Còn có thời gian hạn định cuối cùng, muốn hoàn thành trước khi mặt trời lặn.
Nếu không hoàn thành, không biết lão đại còn muốn lấy chiêu trò gì trừng phạt hắn.
Không được, tuyệt đối không thể lạc, nếu không cuộc sống sau này không biết sống sao.
Trời ơi, bắp chân của hắn.
Nhưng hắn không thể không đi, chỉ sợ câu oán trách cũng không dám có.
Người phát mệnh lệnh trước mặt Tiêu Hàn Nam là Đế Tuấn, thất huynh đệ Tiêu gia từng đồng tâm thề, uống máu ăn thề, có thể sống vì hắn chết vì hắn vì hắn bỏ tất cả, đó là tín ngưỡng duy nhất, không thể làm trái.
Q.2 – Chương 246: Phu Quân Là Hắc Lang (6)
Hắn yên lặng xoay người, lưu lại một chuỗi ánh mắt u ám, nhấc chân chạy nhanh như điên.
Tiêu Duy Bạch nhìn đúng thời cơ, bộ mặt nịnh hót cười, hình dáng xoa xoa tay xấu xa mãnh liệt, ”Lão đại, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, có không ít mĩ vị Hoàng Đường Sơn, người và chị dâu đi nếm thử trước? Chúng ta từ từ chờ lão Thất đưa thảo tỉnh tâm tới.”
Đế Tuấn chỉ tay, ”Các người dùng cái gì chất đầy phòng, là không muốn gia sống trên núi nữa đúng không? Được, ta lập tức bảo người dọn đồ, chuẩn bị xuống núi.”
”Đừng đừng… lão đại, người hiểu lầm, mới vừa nói, chính là lễ vật tặng chị dâu, chút lòng thành, không thành bất kính.” Lão nhị tới trước cười làm lành, chỉ sợ Đế Tuấn phủ mông một cái lách người, ”Mấy năm không gặp, cuối cùng có cơ hội khiến người tới Hoàng Đường Sơn, không ở một năm nửa năm, các huynh đệ nào để chịu người rời đi.”
”Nương tử gia không thích tô son điểm phấn, đeo vàng đội bạc, càng ghét hơn cổ đổng đầy phòng, khắp nơi bảo quang nhấp nháy, chói cả mắt.” Hắn không cảm kích, càng không học cách biểu đạt khi nhận quà.
Tiêu Đào cũng không tức giận, ”Chị dâu không thích, ta gọi người chuyển đi là được, vì chút chuyện này, không đáng để lão đại tức giận.”
Đế Tuấn gật đầu hài lòng, khôi phục vẻ mặt ôn hòa, ôm eo nàng, ý bảo Tiêu Duy Bạch dẫn đường, ”Đi thôi, đi ăn cơm, ta bỗng nhiên thấy đói.”
Từ đầu đến cuối, hắn đều không nhắc đến nữ nhân trần truồng trong rương.
Sáu vị