
trọng là điểm nhấn cho tờ báo , chúng tôi say mê với những thiết kế hoạ tiết , những lời văn ý nghĩa , chau chuốt cho bài báo của mình , bất giác đầu tôi với nàng cụng nhẹ vào nhau , tôi nhìn sang nàng , bắt gặp ánh mắt của nàng cũng đang nhìn tôi …nàng quay mặt đi ngượng ngùng nói lảng :
_Theo tớ thì mục truyện cười nên đặt sau trang văn thơ , cậu thấy sao ?
Mặc dù cũng đang rất hồi hộp , nhưng dù sao thì tôi vẫn là người bình tĩnh hơn , tôi nhoài người ra lật lật trang báo nói :
_Vậy thì chỗ này mình để mục nào cho thích hợp đây ?
Hành động đó khiến cho người tôi áp sát vào người nàng hơn , nàng run bắn và tôi …cũng vậy . Thấy nàng có vẻ căng thẳng nên tôi không giám để lâu như vậy , tôi chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn hơn , nàng như đã trút bỏ được gánh nặng tâm lý đang bị tôi dồn ép một cách vô tình hay cố tình ngay cả tôi cũng chẳng rõ nữa ???
_Để tớ chạy xuống tầng 1 kiếm chút gì ăn nhé !? -Nàng cất tiếng phá tan sự im lặng đang bao trùm , rồi như không đợi phản ứng của tôi , nàng vội vã chạy ra cửa bỏ mặc tôi với những suy nghĩ rối bời .
Bỗng nhiên mắt tôi dừng lại trước cửa phòng …vệ sinh !!?? Ôi không ! Tôi đưa tay vò đầu …nó lại đến rồi …cái cảm giác ấy ..nó vẫn chưa hoàn toàn ra khỏi cơ thể mình ! Tim tôi lại đập thình thịch , tôi chỉ mong nàng lên nhanh để giúp tôi xua đuổi nó , phải ! Chỉ cần nhìn thấy nàng thôi , đó chính là động lực giúp tôi có thể chiến thắng bản thân mà như không phải của mình nữa …
1 phút …2 phút …rồi 3 phút …Sao lại có thể lâu như vậy được !?? Không lẽ nàng cũng đang lánh mặt tôi sao ? Chết thật !! À phải rồi , sao không vào đó rửa mặt một chút cho tỉnh táo nhỉ , nước mát sẽ làm cho tôi vơi bớt đi những ức chế đang lớn dần lên trong lòng , tôi đứng dậy đi vào dù biết mình không nghĩ như vậy !!!
_Xoà ! Xoà ! -Từng dòng nước mát lạnh cũng làm cho tôi dễ chịu hơn thật , tôi ngẩng mặt lên nhìn mình qua gương với một chút tò mò …Bỗng tôi há hốc mồm , phản chiếu qua gương đằng sau tôi là mấy bộ quần áo của nàng đang mắc trên tường , lẫn trong đó là một màu ..trắng trắng cũng xinh xinh , hoảng hốt , tôi vục mặt xuống , rồi lại nhìn lên . Tôi cố gắng gìm những hơi thở đang ngày càng dồn dập ,và gìm cả những ham muốn tò mò đang trỗi dậy , bất giác tôi quay lại , bước tới và đưa tay lên …tôi thua rồi …tay tôi run lẩy bẩy khi chạm vào đó , hít một hơi thật sâu , tôi gỡ nó xuống , tôi biết đó là cái gì rồi mà …chiếc quần lót của nàng , hôm qua cũng vậy …! Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thứ này , trên cửa hàng , tạp trí , truyền hình nhan nhản , nhưng sao có thể sánh được với cái mà tôi đang cầm , vì đó chính là ..của nàng …
_Lách cách !-Lại là tiếng mở cửa quen thuộc đưa tôi trở về thực tại , hoảng hốt tôi liền mắc nó lại như cũ , không quên rửa mặt rồi mới bước ra :
_Có món gì chiêu đãi tớ vậy !!?-Tôi lại cố tỏ ra bình tĩnh và nở nụ cười gượng gạo .
_Sao mặt Hiếu đỏ thế , hay là thay đổi thời tiết , bị cảm cúm rồi ? Nhà tớ có thuốc đấy !-Vừa đưa đĩa bánh cho tôi , nàng vừa hỏi sốt sắng .
Tôi giật mình , lúng túng cầm lấy đĩa bánh nàng đưa cho rồi quay mặt đi nói lảng , miệng cười méo xệch :
_À không !! Tớ không sao …mình vừa ăn vừa làm việc nhé , cố gắng nốt hôm nay và ngày mai nữa là xong rồi !-Rồi tôi lật bật ngồi xuống ăn một miếng , bánh ngọt mà sao tôi thấy đắng ngắt trong mồm …Tôi ..muốn khóc quá !!
_Sao thế !? Bánh không ngon à !?-Nàng đã đến ngồi cạnh tôi từ lúc nào .
_Không ! Ngon lắm ! Ngon lắm ! Nhưng để lát nữa ăn , giờ mình làm việc đã , Ngọc để mấy cái mẫu hoa văn lúc nãy đâu rồi , đây hả , uhm ! Ta bắt đầu thôi ! -Tôi quay đi nói huyên thuyên và cũng không giám nhìn thẳng vào mắt nàng .
_Này , làm sao vậy !? -Bỗng nàng huých vào người tôi , tôi quay lại :
_Tớ không sao ..không sao mà ! -Cố gắng lảng tránh ánh mắt của nàng tôi ấp úng .
_Hiếu không phải căng thẳng vậy đâu , cô nói là ngày kia nộp nhưng cuối tuần cũng được mà , và cũng chẳng cần quan trọng gì giải thưởng cả , chỉ cần chúng ta cố gắng hết sức mình ,cô và cả lớp cũng sẽ ghi nhận thôi .-Nàng nhẹ nhàng an ủi tôi . Có lẽ nàng đang nghĩ tôi đang bị áp lực bởi bài báo này . Dù đó là nàng lầm tưởng , nhưng những lời nói đó của nàng cũng làm cho tôi cảm thấy bớt đi nỗi mặc cảm đang đè nặng trong lòng . Tôi quay sang nàng khẽ mỉm cười và gật đầu :
_Uhm , Ngọc nói đúng …!
Thế rồi chúng tôi lại bắt đầu công việc một cách hăng say hơn , tuy nhiên thi thoảng tôi lại khẽ quay sang nhìn nàng , chỉ cần nhìn thấy vẻ hồn nhiên và thuần khiết đó của nàng thôi là lòng tôi lại thấy yên bình trở lại …nhìn khuôn mặt đáng yêu chăm chú , đôi mắt to tròn đen láy thi thoảng ại nhíu đôi mày lá liễu khi bế tắc ý tưởng , rồi đôi môi anh đào lại nở nụ cười mỉm khi nghĩ ra một ý văn hay …khiến cho tôi ngơ ngẩn ngắm nhìn , mà quên cả công việc đang làm …
_Hiếu này …!-Bỗng nàng cầm tờ báo quay sang như định hỏi tôi điều gì đấy , thế là bắt gặp ngay ánh mắt của tôi đang nhìn nàng , nàng tỏ ra bối rối vô cùng :
_Sao Hiếu cứ nhìn Ngọc vậy , hôm nay trông Ngọc buồn cười lắm hay sao ?
Tôi giật mình , và hơi