
nheo mắt:
– Mỏi lưng lắm đó.
Cả hai bỗng im lặng. Cần quan sát quầy báo của Di với vẻ tò mò. Anh đọc tên những loại báo, tạp chí, sách văn học, sách giáo khoa, tập vở, bút viết rồi cả thiệp Noel treo lủng lẳng.
– Đúng là quầy tổng hợp y như Di đã viết trong thư. Nhưng trông vui mắt hơn tôi tưởng tượng nhiều.
Cần hạ giọng, xót xa:
– Chắc là cực lắm. Suốt ngày ngồi một chỗ.
Thiên Di nhếch môi:
– Quen rồi. Hôm nào ở nhà lại buồn. Dù sao bán sách báo vẫn nhàn hạ hơn bán những thứ khác. Lúc ế ẩm mình vẫn nhâm nhi chúng được. Anh vào Sài Gòn chơi à?
– Không. Tôi đưa chú Út vào chữa bệnh. Ở đây có rất nhiều bác sĩ giỏi.
Nghe nhắc đến Thoại tự nhiên Thiên Di ớn ớn. Cô dè dặt:
– Chú ấy dạo này thế nào?
Cần có vẻ phấn khởi:
– Đã đỡ hơn rất nhiều, hầu như không còn lên cơn nữa và biết nhận ra người quen.
Thiên Di tủm tỉm:
– Anh Thế đổi tính rồi hay sao mà chịu cho anh đưa chú Thoại đi chữa bệnh?
Đưa tay vuốt bìa một cuốn sách, Cần ậm ừ:
– Ừ. Ảnh đã thay đổi sau một lần chết hụt.
Thiên Di tò mò:
– Ảnh bệnh à?
– Không phải. Ảnh bị chú Thoại đâm.
Thiên Di tròn mắt:
– Trời đất! Có chuyện đó nữa sao?
Cần chép miệng:
– Từ ngày Di bỏ đi tới giờ, vùng đất ấy đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện rồi.
Thiên Di ngập ngừng:
– Tôi thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra nơi đó.
– Di không thư từ với dì Thủy hay chú Trác sao?
– Không. Ngoài anh ra, tôi không liên lạc với ai hết.
Cần trầm ngâm:
– Những bức thư của Di gởi về trường đại học và về nhà, tôi vẫn giữ rất kỹ. Tiếc một điều là Di không cho địa chỉ, nên tôi không thể hồi âm để ít ra cũng biết được tại sao Di bỏ đi trong lặng lẽ.
Thiên Di thản nhiên:
– Có gì đâu. Tôi muốn về lại nơi mình từng sống. Ở đây, tôi thấy yên ổn hơn ở trại Thùy Dương.
– Nhưng đâu cần vội đến mức không kịp từ giã bạn bè. Thật ra, Di vẫn chưa thật lòng với tôi.
Tránh câu trách móc của Cần, Di dài giọng:
– Kể chuyện ở đó cho tôi nghe đi.
Nhìn Di khá lâu, Cần từ tốn hỏi:
– Di muốn nghe chuyện gì? Chuyện của ai?
Khoanh tay trước ngực cô nói:
– Tôi muốn nghe tất cả những gì anh biết.
Cần lắc đầu, cười:
– Tham lam quá. Nhưng tôi thừa thông minh để hiểu ý Di. Tôi sẽ kể những gì Di quan tâm.
Đứng dậy bán cho khách tờ Mực Tím, Di nheo nheo mắt:
– Anh biết tôi quan tâm cái gì sao?
– Dĩ nhiên. Dù gì cũng bạn bè mà.
Thiên Di ra vẻ bí mật:
– Vậy thì trông hàng cho tôi đi!
Dứt lời, cô đi băng qua đường. Cần trìu mến nhìn theo dáng nhỏ nhắn của Di rồi châm thuốc hút.
Tính ra từ khi Di rời trang trại Thùy Dương cho tới nay đã nhiều tháng rồi. Suốt khoảng thời gian đó, cô gởi cho anh ba lá thư, mỗi lá cách nhau vài tháng. Đó là những lá thư ngắn, lời lẽ chân tình khiến Cần xúc động. Qua thư, anh biết Di đã ổn định cuộc sống với việc làm chủ một quầy sách báo nhỏ. Cô còn cho biết sẽ không bao giờ trở lại trại Thùy Dương. Dù Di không nói ra, Cần vẫn thừa hiểu cô vì Trác. Và anh đã nhức nhối khôn nguôi khi nghĩ đến hai người.
Thiên Di trở lại với một cái khay trên tay. Đặt khay lên bàn nhỏ, cô ríu rít:
– Nước mía, bánh paté-chaud. Không phải là đặc sản, nhưng tôi chắc anh sẽ không chê.
Cần đỡ ly nước mía to như vại bia:
– Đương nhiên là không dám chê rồi.
Nhìn Thiên Di nhấp nhỏm ngóng chuyện, Cần vờ vịt:
– Tôi nên ăn bánh trước hay kể chuyện trước đây nhỉ? Chắc nên kể chuyện trước quá. Mà sẽ bắt đầu từ ai đây? Có lẽ nên từ ông chú Út của tôi cho dễ vậy.
Tằng hắng giọng, Cần nói:
– Sau khi Di đi rồi, tôi không còn bạn nên rất ít về nhà. Nhiều lúc nghĩ mà thương chú Út bị anh Thế đối xử tàn tệ, nhưng về nhà, tôi chẳng đủ bản lãnh để thay đổi cách sống vô trách nhiệm của ba mẹ. Qua lời kể của một người quen là tay chân của anh Thế, tôi được biết anh ấy đang dạy chú Út nhiều trò khác thường mà chỉ nghe kể thôi, tôi đã không an tâm.
Di tò mò:
– Chú Thoại bị tâm thần, anh Thế còn bày trò gì nhỉ?
Cần hạ giọng:
– Ảnh dạy chú Út sử dụng dao.
Di sửng sốt:
– Để làm chi, khi chú ấy không làm chủ được mình?
– Đó cũng là thắc mắc của tôi khi nghe kể mà không được giải thích. Nói thế, nhưng tôi vẫn đoán được mục đích của ảnh. Từ Đà Lạt tôi tức tốc về nhà, và thấy đúng là anh Thế đang kiên nhẫn dạy chú Út đâm trúng vào tim một hình nộm có cách ăn mặc giống y một người mà chúng ta đều quen.
Thiên Di cảm thấy tim đập mạnh:
– Ai vậy?
– Di thử đoán xem.
Cô liếm môi:
– Không lẽ là … là Trác?
Cần thẫn thờ gật đầu:
– Đúng là chú Trác. Thật tôi không ngờ anh Thế ác như vậy. Ảnh muốn dùng chú Út để khử đối thủ trong làm ăn của mình. Tôi với ảnh đã cãi nhau, thậm chí đánh nhau vì vấn đề này.
Thiên Di tròn mắt không tin:
– Anh dám đánh … cậu Mười Ba à?
Cần ngượng ngập thú nhận:
– Lúc đó tôi tức quá, nên đâu biết sợ là gì. Lần đầu tiên trong đời, tôi thật sự đánh lộn và khốn nỗi không phải đánh người ngoài mà là đánh anh họ mình. Tôi đánh hăng đến mức anh Thế thua. Giận mất khôn, ảnh mở xích cho chú Út và ra lệnh cho chú đâm tôi.
Thiên Di bóp mạnh ly nước mía:
– Anh ấy nỡ làm vậy sao?
Cần buồn bã:
– Tôi cũng không ngờ. Khi thấy chú Út lăm lăm con dao trong tay, tôi nghĩ mìn