Sắc Máu

Sắc Máu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322084

Bình chọn: 9.00/10/208 lượt.

t con và cô gái này có thâm thù gì nhưng người ta bị như vậy cũng coi như bị quả báo rồi. Ta nghĩ con cũng nên bình tâm trở lại” Gieo nhân nào ắt gặp quả ấy” Con cứ nghe ta đi

Điệp khẽ quẹt giọt nước mắt lăn dài trên má, mỉm cười:

– Dạ để con đi lấy chậu nước khác

– Ừ

Bà cụ khẽ gật đầu và lại quay vào với cô gái nọ. Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho cô gái xong bà cụ trầm trồ:

– Cô gái này cũng rất xinh xắn. Có vẻ cũng là một tiểu thư lá ngọc cành vàng thì phải?

– Khụ khụ khụ…

Thấy cô gái vừa hồi tỉnh bà cụ ân cần:

– Con thấy trong người thế nào?

– Đói quá. Bà làm ơn làm phước ban cho con chút đỉnh….

Cô gái lạ níu tay bà cụ nhìn mà muốn rớt nước mắt. Trông Mai trước mắt Điệp lúc này thật đáng thương. Khác hoàn toàn với cô bé Mai kiêu kì đanh đá thuở nào. Có lẽ bởi đây là một sự trừng phạt cho kẻ độc ác. Điệp lắc đầu thương hại Mai. Khi Điệp vừa đưa bát cơm cho Mai. Cô gái đã vùng dậy, giằng lấy bát cơm ăn lấy ăn để. Có lẽ cô đã bị bỏ đói lâu ngày. Điệp nén tiếng thở dài:

– Sao cậu lại đến nông nỗi này hả Mai? Chỉ vì một cuộc thi mà câu nỡ *** hại tôi. Để rồi bây giờ cậu không khác gì tôi cả. Thảm hại, đáng thương.

Mai như không nhận ra Điệp. Nhìn cô lúc này không khác gì người điên. Đầu tóc bù xù, ăn uống rơi *** lung tung. Bà cụ chép miệng:

– Chắc con bé bị bỏ đói lâu ngày. Ăn từ từ thôi

Khi nhìn thấy tay bà cụ định chạm vào người mình Mai khẽ dúm người lại. Cô đưa con mắt sợ sệt nhìn bà cụ. Có lẽ cô rất hay bị người ta đánh nên trở nên như vậy. Bà cụ khẽ mỉm cười lấy lòng tin:

– Đừng sợ ta không hại con đâu..

Mai vẫn dúm người lại, lắc lắc đầu:

– Tôi không tin. Các người ùa vào bắt tôi. Tôi không để các người gạt đâu. Tôi không làm gì cả. Tôi bị oan. Tôi….

Nói đến đây có lẽ quá xúc động Mai té xỉu. Vì cơ thể cô đã quá suy nhược, lại thêm bị kích động tâm lí nên Mai hành xử như vậy. Điệp chột dạ” đến lúc này mà cô ta vẫn còn kêu oan, chả lẽ không phải là Mai? không thể nào. Ngoài Mai ra, không ai có thể làm việc này. Nhưng bị chấn động tâm lí đến cỡ điên dại mà vẫn kêu oan thì chắc là đúng. Vậy ai là người đứng đằng sau chuyện này? Ai lại muốn mình chết? Là ai?” Từng câu hỏi lại xoáy sâu vào tâm trí Điệp. Vốn chỉ định đi xa một thời gian để bình tâm trở lại nhưng có lẽ cô sẽ lại phải làm một chuyện. Đó là điều tra lại vụ án của chính cô. Kẻ nào đã làm những chuyện đáng sợ này. Cô sẽ điều tra ra. Việc lúc này là cần chăm sóc cho Mai khỏe lại. Khi đó cô sẽ hỏi Mai cho rõ ràng. Có thể Mai sẽ biết điều gì đó…..

Cùng lúc này tại một khung cửa sổ cao, cô gái với đôi môi đỏ như trái bồ đào khẽ nhếch lên thành đường hoàn hảo. Khẽ lắc ly voska trên tay cô đưa mắt nhìn xa xăm” Màn kịch chỉ mới bắt đầu thôi”

Chap8:

Trong bóng tối mập mờ, có bóng hai người đang lặng lẽ lướt đi trong đêm. Họ có vẻ khá vội vã. Lạ một điều là dù đang ở mùa hè nóng bức nhưng họ vẫn mặc những chiếc áo măng tô chùm kín đầu. Không ai để ý đến họ cả, nói đúng ra là không có ai nhìn thấy họ. Bởi lẽ ở cái thị trấn nhỏ và hẻo lánh này, ngoại trừ nhà ga ra cứ đến sẩm tối là tất cả mọi nhà đều đóng cửa hết. Người ta tránh đi ra ngoài vào ban đêm vì dân ở đây khá mê tín. Họ cho rằng ban ngày con người mới được quyền đi lại hay làm việc. Còn tối đến là thời gian của những linh hồn lang thang. Nếu họ ra ngoài thì có thể bị bắt đi.

Hai bóng người lạ mặt dừng lại trước nhà bà cụ cho Điệp thuê nhà. Một người hất mặt:

– Là chỗ này phải không?

-Ừ _ kẻ còn lại khẽ lên tiếng_ chúng ta phải làm mau mới được

– ok

Bọn chúng khẽ cậy then cửa. Lúc này Điệp đang ngủ. Sau chuyến hành trình ban chiều, lại cộng thêm việc chăm sóc Mai khiến cô mệt lả. Đặt lưng xuống là ngủ liền. Bà cụ chủ nhà nằm nhà trên. Còn Mai thì nằm ở phòng cạnh gác xép.

Hai kẻ lạ mặt đột nhập vào nhà. Chúng chia nhau ra tìm Mai. Chúng được lệnh là phải khử Mai trước khi cô bép xép gì đó cho Điệp. Bà cụ đang ngủ bỗng nghe có tiếng nói xì xèo. Tưởng Điệp khát nước nên đi uống nước. Bà nói vọng xuống:

– Điệp hả con? Bật đèn lên mà đi cho khỏi vấp.

Không có tiếng trả lời. Bà chỉ nghe thấy những âm thanh rất lạ. Có tiếng bộp bộp như ai đó đang đánh nhau trong nhà bà. Sau đó lại có tiếng xoảng của cái chậu nhôm. Bà cụ nghi ngờ là trộm nên lật đật trở dậy cầm chổi đi xuống cầu thang. Bà chỉ thấy hai cái bóng trắng đang vác một vật gì đó trên lưng và chạy ra ngoài cổng. Tay chân bà rụng rời ” chả lẽ ma vào nhà ta bắt người ư?” Khi bà trấn tĩnh lại thì hai cái bóng trắng ấy đã biến mất. Bà dụi mắt nhìn lại. Không có gì cả. Bà tự cốc vào đầu mình” già rồi toàn tưởng tượng lung tung” Bà chẹp miệng rồi lên lầu ngủ tiếp. Hai kẻ lạ mặt đã bắt được Mai. Chúng bàn cãi:

– Xử lí nó luôn tại đây hay mang về cho cô chủ?

– Cô chủ đã dặn phải mang cái thủ cấp của nó về cho cô chủ kiểm tra. Nên xử lí luôn đi. Cho gọn..

– ok

Chúng vứt Mai xuống đất và định làm theo kế hoạch. Lúc này Mai chỉ bị thuốc mê làm ngất nên chưa bị thương nặng. Tiếng cưa máy loẹt xoẹt trên đất làm cô tỉnh dần. Mai dụi mắt. Khi nhìn thấy chiếc cưa máy chuẩn bị kề vào cổ mình, Mai vùng dậy hét lên. Cô không biết b


80s toys - Atari. I still have