XtGem Forum catalog
Sập bẫy, trò chơi nguy hiểm

Sập bẫy, trò chơi nguy hiểm

Tác giả: Du Huyễn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327253

Bình chọn: 7.5.00/10/725 lượt.

nhau.

Nếu anh không giết ba mẹ cô, nếu anh không lừa gạt tình cảm cô, nếu anh nói thật với cô thì mọi chuyện đã đơn giản hơn rất nhiều.

-Tử Phàm, Tử Phàm… Tử Phàm.

Cô khao khát được gọi tên anh, nhưng mà chỉ có thể gọi trong bóng đêm, cô đơn và không có anh.

Cô thu người vào sâu trong chăn, giống như con rùa muốn che giấu lẫn trốn bên trong chiếc mai cứng rắn để không bị tổn thương.

Mối tình này, làm cô tâm tê liệt phế!!!

.

Mặc Phong đi vào khách sạn, lại vô tình nhìn thấy Diệc Thuần và Nhất Duy ngồi ăn tối.

Cổ họng như nuốt phải thứ gì đó rất đắng, Diệc Thuần ngồi bên cạnh Nhất Duy cười rạng rỡ hạnh phúc mà Nhất Duy đối với Diệc Thuần rất ân cần chu đáo.

Mặc Phong bước đi, hai tay khẽ nắm lại. Bây giờ anh rất muốn đi đến kéo Diệc Thuần đi, đáng tiếc lại không có dũng khí càng không có tư cách.

Có lẽ Mặc Phong không biết, Diệc Thuần vốn vẫn đang theo dõi anh, anh vừa bước vào khách sạn cô liền ở bên Nhất Duy cười nói hạnh phúc.

Cô không nghĩ sẽ làm anh ghen nhưng cô chỉ muốn anh biết cô vẫn đang rất hạnh phúc.

-Diệc Thuần, đến khi vụ kiện này xong chúng ta về quê thăm ba mẹ em, có được không?-Nhất Duy giúp cô gấp khăn lau miệng gọn gàng rồi đưa cho cô nói

-Cũng được.-cô cầm lấy lòng nặng trĩu

-Nhân tiện nói với ba mẹ em về chuyện chúng ta. Anh muốn kết hôn.

Diệc Thuần bất ngờ không nghĩ tới Nhất Duy sẽ đề cập đến chuyện này.

Lòng cô bây giờ rối như tơ vò, anh lại nói đến chuyện kết hôn đúng là làm cô nhức đầu.

-Em nghĩ khoan hãy nói với ba mẹ, em chưa sẵn sàng để kết hôn.

-Anh nghĩ chúng ta yêu nhau đã đủ rồi, lúc nhỏ hai ta lại là hàng xóm thân thiết anh nghĩ ba mẹ không vấn đề gì đâu.

-Nhất Duy, đó không phải vấn đề của ba mẹ, mà là vấn đề của em. Em… em chưa muốn kết hôn. Em quay về phòng trước.

Diệc Thuần đẩy ghế đứng lên, tâm trạng hỗn độn, cô vốn chỉ dùng Nhất Duy để đả kích Mặc Phong không nghĩ tới chuyện này, cô biết mình có lỗi với Nhất Duy nhưng mà cô không yêu anh thì bảo làm sao anh yêu cô.

Nhất Duy nhìn Diệc Thuần bỏ đi, ánh mắt dán chặt vào dáng người nhỏ nhắn của cô, anh hiểu tất cả.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệc Thuần trao cho Mặc Phong thì anh đã hiểu người cô thicqh không phải anh.

Hứa Nhất Duy, uổng công mày thích người ta, mà người ta cái gì cũng không quan tâm mày.

Diệc Thuần đi lên phòng mình, tới tầng bốn thì cửa mở, khi ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt quen thuộc cô cội nhấn nút đóng lại.

Mặc Phong đưa tay ra chặn lại, bước vào trong.

Diệc Thuần không thèm liếc nhìn anh, anh đi vào thì cô bước ra.

Cô từng nói dù là phải vòng đường đi thì cô cũng không muốn gặp anh.

Mặc Phong biết cô tránh mình thì đi ra theo sau cô. Anh chỉ là muốn gặp cô thôi.

Diệc Thuần biết Mặc Phong đi theo mình bực bội không nói được gì, cô không biết hôm đó đã nói rõ như vậy vì sao lại còn theo cô?

Đi đến hết hành lang, rẽ vào đi thang bộ Diệc Thuần cố ý đi nhanh một chút, có thể tránh xa anh.

Nhưng mà Mặc Phong giống như đỉa đói bám theo Diệc Thuần không buông, đến khi không chịu nổi nữa Diệc Thuần quay đầu trừng mắt giơ tay chỉ vào Mặc Phong: “Anh đừng đi theo tôi.”

-Tôi không đi theo em. Tôi đang đi về phòng mình.-Mặc Phong dừng bước nói

Diệc Thuần không có lí để nói thì bặm môi trợn mắt, đi xuống dưới.

Mặc Phong thấy cô đi ngược lại thì cũng quay đầu đi theo.

Ra tới hành lang, Diệc Thuần lại nhịn không được mà hét: “Rõ ràng anh đi theo tôi.”

-Tôi không biết, tôi đã bảo chân tôi đừng đi theo nhưng nó vẫn cứ ngoan cố. Tôi hết cách rồi.-anh cười giã lã, có chút chua xót trong nụ cười

Diệc Thuần thoáng im lặng, nhưng mà nghĩ đến hôm đó anh nói những lời như vậy thì lòng chợt lạnh đi.

-Đừng đi theo tôi nữa, chúng ta sớm đã không còn gì để nói.-Diệc Thuần tuyệt không quay đầu

-Không lẽ… ngay cả đi theo sau em, anh cũng không có tư cách?

-Mặc Phong, là ai bỏ rơi ai trước? Là ai không yêu ai trước? Hôm đó tôi lấy lòng tự tôn của một người con gái ra để níu giữ tình yêu của anh, nhưng mà chính anh đã vứt nó đi.-cô hít một hơi thật sâu, hai tay run rẩy nắm chặt

-Xin lỗi em.

Anh biết đã làm tổn thương cô, anh không mong cô sẽ lại yêu anh nhưng mà anh chỉ mong có thể ở bên cạnh nhìn thấy cô.

-Xin anh đừng đi theo tôi nữa, bây giờ tôi với Nhất Duy rất tốt, anh ấy yêu thương tôi, tôi không muốn làm anh ấy buồn.

Diệc Thuần hạ quyết tâm nói, lời nói cần bao nhiêu tàn nhẫn thì có bấy nhiêu.

Mặc Phong đứng yên tại chỗ, bất cứ điều gì cũng không nói được, là anh phụ cô trước nên anh không thể trách cô. Nở nụ cười chua xót, Mặc Phong quay người rời khỏi.

Diệc Thuần nghe tiếng giày vang lên, mạnh mẽ tiếp tục bước đi. Lòng đau hơn bao giờ hết, như bị kim ghim vào da thịt không chỗ nào là không đau đớn.

Quay đầu đi, từ hôm nay là người xa lạ.

Mặc Phong không nghĩ, khi yêu ai đó sẽ đau lòng đến thế này, vì sao là Diệc Thuần lại cứ khư khư cho là Thừa Tuyết? Đến khi nhìn Diệc Thuần bên cạnh Nhất Duy mới hiểu rõ được lòng mình.

Phải chi bọn họ như lúc trước thì hay biết bao.

– – –

Mặc Hàng đưa Tư Nguyên ra xe, đẩy cô ngồi vào ghế phụ còn bản thân thì ngồi ở ghế lái.

Sắc mặt anh rất ké