
ôi luôn phải sống trong đau khổ dằn vặt.
Thừa Tuyết bật dậy chòm tới hung hãn siết chặt tay Viên Hy, gần như là bóp nát. Chính cô ta phá tan hạnh phúc của cô, bây giờ lại làm như vô tội mọi chuyện đều nhờ cô ta mà cô có hạnh phúc.
-Cô…
Viên Hy tay bị siết chặt đau đến nhăn nhó mặt mày, cũng đứng lên hất tay ra.
-Đó là do chị. Nếu chị không xuất hiện thì tôi đã không phải trở thành người độc ác như vậy, vì sao chị bị tai nạn lại không chết đi chứ? Chị mất đi trí nhớ lại làm anh tôi thay đổi thái độ trở nên quan tâm chị hơn, tôi chỉ cầu mong chị mau biến mất khỏi anh ấy. Là do chị ép tôi phải làm như vậy.
-Cô…
Thừa Tuyết nhịn không được, tức giận giơ tay tát Viên Hy một cái.
Lực cô xuống tay rất mạnh, hai má Viên Hy nhanh chóng có năm ngón tay in hằn bỏng rát. Viên Hy tức giận ôm má mình nhìn Thừa Tuyết, giơ tay muốn đánh lại Thừa Tuyết.
Nhưng mà Thừa Tuyết nhanh chóng tóm được tay Viên Hy, lại tát thêm một cái mạnh vào má bên kia.
-Hai cái tát này, một cái là vì mẹ tôi, một cái là vì Nhậm Tử Phàm. Tôi không tát cho tôi bởi vì nếu tát một cái tôi cảm thấy không đủ. Cô tốt nhất hãy nói hết mọi chuyện cho anh ấy biết nếu không tôi nhất định khiến cô hối hận.
-Cô hâm dọa tôi?
-Nếu cô không tin. Mời cô đi ra khỏi đây.
-Cô…
-Nếu cô còn không đi đừng trách tôi không nể mặt.-Thừa Tuyết lạnh lùng đuổi khách
Viên Hy mím môi, ánh mắt hung hăng nhìn Thừa Tuyết, hai cái tát này nhất định cô ta sẽ trả đủ.
Đợi Viên Hy bỏ đi, Thừa Tuyết nặng nề ngồi xuống ghế, ụp mặt vào hai tay mình.
Như vậy đã là quá đủ rồi.
Bên ngoài trời mưa to, vẫn là chiếc xe đó đậu bên kia đường, Nhậm Tử Phàm nãy giờ ngồi trong xe đã nhìn thấy hết mọi chuyện.
Hôm nay trời lại mưa nên anh đến xem cô có đem theo ô không, rất may là cô nhớ mà đem theo ô che. Chỉ là tiếp sau đó lại thấy Viên Hy bước xuống xe đi vào trong.
Anh không biết giữa hai người họ đã nói gì nhưng mà nhìn thấy Thừa Tuyết tát Viên Hy hai cái, Thừa Tuyết không phải loại người dễ dàng tức giận rồi dễ dàng tát người khác những hai cái. Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Nhìn Thừa Tuyết ngồi trong tiệm sách, sắc mặt có chút tái nhợt, vừa bi ai vừa tức giận lòng anh đột nhiên đau đớn. Trong chuyện này chắc chắn có một bí mật mà anh chưa hề biết, Viên Hy rốt cục đã giấu anh chuyện gì.
Đợi Thừa Tuyết đóng cửa tiệm sách bật ô đi về.
Trong màn mưa, anh nhìn rõ cô đang khóc.
Cô đang đau lòng, là Viên Hy gây ra?
Nhậm Tử Phàm mở cửa bật ô ra, đi theo phía sau cô.
Trong đêm mưa, một người đang khóc, một người lặng lẽ ở phía sau.
Anh muốn nhìn thấy cô quay trở về nhà an toàn, anh muốn ở phía sau theo dõi cô nhìn thấy cô khóc, như vậy nước mắt của cô, dáng vẻ yếu đuối của cô chỉ một mình anh thấy. Mặc dù anh không thể ở bên cạnh cho cô dựa vào vai mà khóc, ôm lấy cô vỗ về nhưng mà có thể ở phía sau âm thầm theo dõi cô.
Anh bước phía sau cô, một lúc sau cô đến nhà mình. Nhậm Tử Phàm đứng ở cự ly thích hợp nhìn cô bước vào nhà.
Anh có điều thắc mắc, vì sao cô không quay về nhà Trình Ngụy lại trở về nhà mình? Giữa hai bọn họ rốt cục có điều gì che giấu?
Nhậm Tử Phàm ngẩng đầu nhìn trong nhà sáng đèn, bên môi thoáng ý cười.
Người bên trong nhà đang khóc, kẻ ở ngoài trời mưa đang đau lòng đứng nhìn.
Yêu si mê điên cuồng, đáng tiếc duyên đã cạn, tình đã dứt bọn họ chẳng qua đã là kẻ xa lạ, si tâm vọng tưởng trong lòng để rồi kẻ đau lòng, kẻ ngu dốt chỉ có một mình anh.
Chương 69: Em Nhớ Anh.
Nhậm Tử Phàm quay về Ngự Biệt Uyển, Viên Hy vừa vặn thay đồ xong đi xuống dưới nhà. Viên Hy thấy anh về vội vã đi đến giúp anh cởi áo khoác.
-Hôm nay anh lại không đem ô sao?
-Anh có đem.
-Có đem mà vẫn bị ướt sao? Anh mau lên thay đồ đi.
-Em vừa đi đâu về sao?-anh không vòng vò hỏi thẳng
Viên Hy hơi chột dạ, không muốn anh biết mình tìm đến Thừa Tuyết, suy nghĩ thận trọng xoay qua cười ngọt ngào với anh: “Em vừa đi đến siêu thị mua ít đồ.”
-Em mua gì vậy?
-Mua đồ dành cho con gái ấy mà. Thôi, anh đi thay đồ đi.
Nhậm Tử Phàm vẫn nhìn cô không nói gì, đi thẳng lên lầu. Anh đã cho Viên Hy cơ hội, là cô không biết giữ lấy.
Chuyện hôm nay, anh nhất định sẽ điều tra rõ.
Viên Hy quay trở về phòng, đứng ngồi không yên.
Anh hỏi cô như vậy chẳng lẽ đã biết cô tìm Thừa Tuyết? Hay là anh đã bắt đầu nghi ngờ cô?
Không được, cô khó khăn lắm mới làm anh và chị ta cắt đứt quan hệ, nếu anh nghi ngờ cô chắc chắn những chuyện cô đã làm sẽ trở nên công cóc.
Nghĩ đoạn, Viên Hy chợt đứng dậy ánh mắt lóe sáng lên.
Viên Hy qua phòng Nhậm Tử Phàm, thấy anh đang xem hồ sơ thì lên tiếng trước: “Em có chuyện muốn thú nhận với anh.”
Nhậm Tử Phàm ngẩng đầu, đặt hồ sơ xuống hai tay đan vào nhau đặt lên bàn nói: “Em thú nhận chuyện gì?”
-Thật ra… khi nãy là em đi tìm chị Thừa Tuyết. Em không dám nói với anh bởi vì sợ anh sẽ nổi giận.-Viên Hy cúi đầu ra vẽ hối lỗi
Hai mắt anh híp lại, chú tâm quan sát Viên Hy.
Viên Hy nói: “Có chuyện này… em cần nói anh biết. Anh hứa đừng tức giận, được không?”
-Được.-anh trầm ổn đồng ý
-Chuyện là… lúc anh và chị Thừa Tuyết ở đảo San Hô, bác sĩ ở bệnh việ