Duck hunt
Sập bẫy, trò chơi nguy hiểm

Sập bẫy, trò chơi nguy hiểm

Tác giả: Du Huyễn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326611

Bình chọn: 8.00/10/661 lượt.

đi.

Tình yêu chính là vậy, đầy mãnh liệt, điên cuồng và điên dại.

Anh cúi xuống hôn lên môi cô, chỉ muốn cùng cô hòa vào làm một, nuốt trọn những thứ ngọt ngào của cô, anh không muốn ai có được ngoài anh.

Đúng lúc này, Trình Ngụy vì không muốn cùng cô ngày càng xa cách nên quyết định đến nhà cô, dừng xe phía trước, anh đi xuống.

Cuộc tình đầy ngang trái này, biết đến khi nào mới chấm dứt?

Trình Ngụy đứng ngoài cửa một lúc, suy nghĩ xem nên nói gì để cô cùng mình quay về nhà, anh còn vì cô mà tự tay làm một chiếc bánh. Phụ nữ rất thích người đàn ông của họ làm những điều ngọt ngào để lấy lòng mình, nên anh nghĩ cô sẽ cảm động.

Trình Ngụy đưa tay nắm lấy nắm đấm, mở cửa ra: “Thừa Tuyết.”

Anh chợt khựng lại khi thấy cảnh trước mặt mình, cảm giác chính là bị phản bội.

Thừa Tuyết giật mình hoảng hốt vội vàng đẩy Nhậm Tử Phàm ra, nhìn Trình Ngụy sắc mặt u ám đứng ngoài cửa thì chợt lắp bắp không nói nên lời: “Trình Ngụy, em… em…”

Cô cảm thấy bản thân trở thành tội nhân thiên cổ!

Cái cảm giác lúc này chính là bản thân vụng trộm bị chồng mình bắt gặp.

-Đồ khốn.

Trình Ngụy quăng hộp bánh xuống, sắc mặt đỏ bừng vì tức giận, chửi một tiếng liền hung hăng đi đến túm cổ áo Nhậm Tử Phàm giơ nắm đấm đánh vào mặt Nhậm Tử Phàm.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến cô cũng không phản ứng kịp chỉ nhìn thấy Nhậm Tử Phàm té lăn xuống ghế sô pha. Anh đưa tay lau máu ở khóe miệng, không đánh trả.

Nhậm Tử Phàm thừa nhận, là bọn họ sai quấy trước.

-Không phải tôi đã cánh cáo anh đừng đến gần vợ tôi sao?-Trình Ngụy lôi Nhậm Tử Phàm đứng lên

Nhậm Tử Phàm hơi nâng khóe môi, nói: “Khi cậu yêu cô ấy, cậu không thể ngăn cản bản thân mình. Dù là sai lầm, cũng chấp nhận đánh đổi một lần.”

-Khốn nạn.

Trình Ngụy giương tay nắm thành quyền, không nhân nhượng đánh một cái nữa vào mặt Nhậm Tử Phàm.

Nhậm Tử Phàm té xuống sàn, Trình Ngụy ngồi lên người Nhậm Tử Phàm, nắm lấy cổ áo cứ như vậy liên tiếp đấm vào mặt Nhậm Tử Phàm.

Mỗi cú đấm đều như trời giáng, mạnh mẽ như vũ bão.

-Đừng đánh nữa. Sẽ có án mạng đó.

Thừa Tuyết vội đi đến nắm lấy tay Trình Ngụy ngăn anh lại.

Tất cả đều do cô, muốn trách muốn đánh hãy nhắm vào cô. Sai lầm này là do cô bắt đầu mới có, cô không thể nhìn bọn họ đánh nhau như vậy.

-Em đau lòng sao?-Trình Ngụy nhìn cô cười chua xót

-Không phải, không phải… Trình Ngụy, là em sai. Em xin lỗi, tất cả đều là em gây ra, anh đừng như vậy nữa.-cô nức nở, giữ lấy tay anh

-Tô Thừa Tuyết… anh mới là chồng em. Em có cần nhẫn tâm với anh như vậy không? Vì sao em phải đối xử với anh như vậy?

Trình Ngụy đứng dậy nắm lấy cổ tay cô, lời nói đầy cay đắng.

Anh yêu cô nhiều như vậy, hi sinh cho cô nhiều như vậy nhưng mà kết quả cô vẫn lựa chọn phản bội anh.

-Xin lỗi, xin lỗi…-ngoài hai từ này ra, Thừa Tuyết không biết phải nói gì khác

-Suy cho cùng, em cũng là không yêu anh. Tô Thừa Tuyết, tất cả tình cảm anh dành cho em, hôm nay anh sẽ vứt bỏ hết, em không xứng.

Trình Ngụy hất tay Thừa Tuyết ra, lãnh khốc cười. Anh đã quá đau lòng, bị người con gái mình yêu nhất, bị vợ mình phản bội thì không người đàn ông nào có thể chịu đựng nổi.

-Trình Ngụy…

Thừa Tuyết bị hất té xuống sàn, khóc lóc gọi tên anh. Cô có lỗi với anh rất nhiều, từ tận đáy lòng đều dâng lên cảm giác tội lỗi. Vì sao anh lại yêu cô chứ? Cô giống như lời anh nói, hoàn toàn không xứng đáng.

Trình Ngụy mở cửa rời khỏi, cánh cửa đóng sập tựa như lòng anh đã tan nát, trái tim đã khóa chặt.

Tình cảm con người thay đổi nhanh đến mức tàn nhẫn, làm gì có cách nào khác ngoài chấp nhận và phải ra đi.

Thừa Tuyết khóc nức nở, phải cho Trình Ngụy đừng yêu cô, phải chi cô đừng trong lúc đau lòng do mất đứa con mà nắm nhầm bàn tay của anh. Sai lầm lớn nhất của cô chính là đã cho Trình Ngụy cơ hội để anh hi vọng, rồi chính cô làm anh đau lòng tận tâm can.

Nhậm Tử Phàm dựa người vào tường không nói gì, anh không thể phản kháng cũng không thể nói gì lúc này, bởi lẽ đều do anh mà có. Vì sao anh có thể nhịn được không gặp cô, vậy mà chỉ vì một câu “Em nhớ anh” của cô lại không kìm lòng mà tìm đến cô.

Anh luôn nói, cô đã có chồng, anh không nên nghĩ đến nhưng mà bản thân càng nói không thì lòng lại càng nhớ.

Giữa ba người bọn họ có buộc một sợi chỉ. Sợi chỉ buộc vào tim ấy thỉnh thoảng lại siết thật chặt. Tuy nó rất mảnh, mảnh đến nỗi bình thường không thể cảm thận được, nhưng mỗi lần xiết chặt lại khiến người ta thấy nhói đau và nghẹt thở.

Trôi qua gần một tiếng đồng hồ, Thừa Tuyết mới có thể bình tĩnh bản thân, cô đứng dậy cả người như mất hồn, nói với Nhậm Tử Phàm: “Anh về đi.”

-Em… anh biết em sẽ cảm thấy có lỗi với Trình Ngụy, em sẽ lại một lần nữa rời xa anh.

-Anh sai rồi, Trước nay đều là em chọn anh, nhưng mà em thiếu nợ Trình Ngụy quá nhiều. Em nợ anh ấy một ân tình, em nợ anh ấy một tình yêu, em nợ anh ấy một đứa con.-cô đau lòng ngồi lên ghế sô pha, nhìn anh cười chua xót

Nhậm Tử Phàm nghe đến câu cuối thì nhíu mày.

-Nếu em nói ra, cả anh cũng sẽ cảm thấy có lỗi với anh ấy. Chúng ta nợ anh rất nhiều, không thể bù đắp được.

Trong tình yêu của ba người