
t sự phải làm người tình của anh? Chỉ có người tình và giữa vợ chồng mới có thể làm chuyện thân mật như vậy.
– Mạc thiếu gia! – Mắt y hệt như nai con của cô chăm chú nhìn mặt anh, nhỏ giọng kêu lên.
– Uh! – Anh vừa đáp lại cô, miệng vừa không có ý muốn dừng lại.
Nụ hôn nóng bỏng đi thẳng xuống dưới, cho đến đi tới mềm mại của cô, đầu lưỡi liếm qua nhũ hoa của cô, tay cởi trói buộc trên người hai người ra. Thẳng tiến một cái, vùi vào bên trong của cô.
– Mạc thiếu gia, anh thích cơ thể của em phải không? – Tay của cô vòng phía sau lưng anh, vành mắt mắt đỏ lên hỏi.
– Ừm! – Anh đang phóng ra chính mình trong cơ thể cô, nắm mềm mại phía dưới của cô, dùng sức bấm một cái. Anh yêu thân thể cô, cũng yêu con người cô. Môi của anh hôn qua vành tai của cô, tiếp là môi, sau đó hung hăng đè lên trên môi cô, hôn chiếm đoạt như chó sói. Cái miệng nhỏ nhắn này của cô anh nếm sao cũng không đủ, chỉ có bé ngốc này mới có thể cho rằng anh mất trí nhớ!
Đúng, anh chỉ tạm thời mất trí nhớ ngắn ngủi, lúc ở khách sạn cô quỳ xuống lau giày cho Mộ Dung Tuyết thì anh cũng đã khôi phục trí nhớ. Sở dĩ vẫn giả bộ mất trí nhớ, là muốn phủi sạch quan hệ giữa cô và anh. Anh không muốn mang cô vào thế giới đen tối của mình. Cô thuần khiết không tỳ vết, không nên lăn lộn trong thế giới ngầm, ở cạnh người đàn ông bất cứ khi nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Vậy nên anh muốn đẩy cô ra ngoài, nhưng thấy nước mắt của cô, cô bất lực, anh lại cảm thấy mình thật xấu xa, sao có thể lừa gạt cô như vậy. (lý do của MDD quá ích kỉ, vậy thì để DTĐ đi tìm người yêu mới đi, xen vào làm gì nữa??? Ngụy biện không thôi)
CHƯƠNG 89: MƯỢN PHỤ NỮ CỦA ANH VUI ĐÙA MỘT CHÚT
Diệc Tâm Đồng ở biệt thự xem sách vài tiếng, sau khi cất sách xong, cô lên lầu, lúc xuống trên vai có thêm một cái túi vải.
Biết anh sẽ không ăn cơm ở biệt thự, nhưng cô vẫn đẩy xe đi siêu thị một chuyến mua thức ăn. Cô được Mạc Duy Dương bảo vệ quá tốt cho nên không biết làm cơm, nhưng cô muốn thử học nấu cơm. Cô đã đăng ký học làm đồ ăn Trung Quốc, cơm Tây.
Xách theo thức ăn mua được đi về biệt thự, một chiếc xe hơi màu đen luôn đi theo phía sau của cô, người đàn ông ngồi trong xe nhếch miệng lên thành một nụ cười mê hoặc, bàn tay nắm tay lái một cái, chân đạp ga.
Nghe được tiếng xe, cô không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn, lại thấy một chiếc xe hơi màu đen trực tiếp lái tới chỗ cô, có điều một nửa khuôn mặt hiện lên qua kính khiến cho cô cảm thấy nhìn rất quen mắt.
Cô lấy chìa khóa ra mở cổng lớn, không hề chú ý tới một đôi chân đang đứng ngay phía sau của cô. người đàn ông kéo lấy túi trên tay cô một phát, bế cả người cô lên. Cô sợ hết hồn, thét chói tai ra tiếng:
– Ối! Anh là ai? – Nghĩ chẳng lẽ bị theo dõi.
Cô bị ném vào trong xe, lại bắt cóc sao? Cô nhếch nhác từ trên chỗ ngồi bò dậy.
Người đàn ông cúi người xuống, ngón tay giữ chặt cằm của cô, trong mắt nhìn rõ kinh hoảng của cô, môi mỏng gợi lên:
– Còn nhớ tôi không?
Trong phút chốc mắt Diệc Tâm Đồng trợn to, là hắn! Người đàn ông gặp ở khách sạn đó, hắn muốn làm gì? Còn nữa làm sao hắn tìm được nơi này? Nơi này chính là biệt thự tư nhân của Mạc Duy Dương . . . . . .
– Anh muốn làm cái gì? – Cơ thể của cô lui về phía sau, tránh né đụng chạm của hắn.
– Không làm gì! Tìm phụ nữ của hắn vui đùa một chút!
– Anh là ai? – Hắn đang chỉ Mạc thiếu sao?
– Vội vàng muốn biết tên của tôi như vậy? Nói cho em biết thì chơi không vui nữa rồi! – Trong lúc hắn nói chuyện, một cánh tay đã chạm đến tay lái, kéo cô đến trước mặt hắn, ánh mắt càng không ngừng phóng điện với cô.
Cô kháng cự, cô không có chút hứng thú nào với hắn, mặc kệ hắn phóng điện thế nào, cô cũng sẽ không bị điện ngất.
– Anh buông tay! Nhất định anh lầm rồi! Tôi không phải là người phụ nữ của anh ấy!
– Ha ha. . . . . . không sao, có phải là người phụ nữ của hắn hay không không quan trọng, quan trọng là, tôi biết rõ hắn sẽ đúng hẹn mà đến! – Hắn thừa dịp cô không chú ý môi lướt qua gương mặt của cô, thấy cô trợn to mắt nét mặt như bị dọa sợ, hắn cảm thấy đã đạt được mục đích.
Diệc Tâm Đồng cho rằng hắn sẽ giống như những người bắt cóc cô trước kia, dẫn cô đến gara hoặc nơi bị bỏ hoang, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, hắn lại có thể đưa cô tới Mị Ảnh.
Cô bắt đầu hoài nghi hắn có phải là ông trùm giấu mặt của Mị Ảnh không, vì hơi thở trên người đàn ông này có phần tương tự với người đàn ông đó.
Cô bị hắn đẩy vào trong một căn phòng, trong phòng cũng chỉ có một giường lớn. Lúc hắn bắt đầu cởi quần áo trước mặt cô, cô hốt hoảng thối lui đến bên kia giường. Hắn ném áo trên tay lên trên giường, mập mờ mà cười nói:
– Không hiểu sao? Lo lắng làm gì? Cởi áo thôi!
Diệc Tâm Đồng níu lấy áo trước ngực lắc đầu một cái, cô sẽ không cởi quần áo.
– Ha ha, bảo bối đừng căng thẳng như vậy, coi chừng làm cho tôi mất đi hứng thú chơi đùa với em! – Tay của người đàn ông giữ chặt cánh tay cô, đẩy cô ngã ra trên giường lớn.
Cô từ trên giường bò dậy, cắn môi nhìn hắn.
Anh sửa sang lại ống tay áo, ung dung thong thả đến gần cô, sau đó ngồi trên giường lớn:
– Có cảm thấy giư