Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Tác giả: D Điều Lệ Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323545

Bình chọn: 10.00/10/354 lượt.

cười mà đi xuống lầu.

– Hả. . . . . . bác gái, không phải. . . . . . – Diệc Tâm Đồng không ngờ bà ấy lại đột nhiên xuất hiện, cô vội vàng đứng dậy nói xin lỗi.

– Được rồi, đừng khẩn trương như vậy, mọi người khó được một lần trở về, ta không phải một người tính tình kì quái, biết người nào đối với con của ta tốt, người nào đối với con trai ta quan trọng! – Bà nhìn Diệc Tâm Đồng một cái, sau đó đoan trang ngồi ở đối diện với bọn họ.

Diệc Tâm Đồng âm thầm hít một hơi, Vũ Phong Nhi nói lời nói này, có phải thể hiện bà ấy không phản đối cô và Mạc thiếu gia ở với nhau?

– Mẹ, đừng hù dọa Đồng Đồng nữa! Dọa cô ấy chạy, con trai của mẹ cũng sẽ điên mất! – Mạc Duy Dương giúp đỡ hoà giải.

– Được rồi, mẹ biết gọi hai đứa tới một chuyến, các ngươi nhất định đang hoài nghi dụng ý của ta, mẹ lập tức thẳng vào vấn đề nói cho hai đứa biết! Nếu như bây giờ mẹ và cha con còn phản đối hai đứa mà nói, đoán chừng chúng ta chẳng những sẽ mất đi một con trai tốt, còn có thể mất đi một con dâu hiền, cho nên chúng ta không muốn mất đi bất kỳ ai trong hai đứa! Mẹ hi vọng hai đứa thường tới đây thăm chúng ta, về phần hôn lễ của hai đứa, nếu như muốn cử hành lần nữa, mẹ và cha con sẽ để cho con sắp xếp! Nếu như hai đứa có ý tưởng khác biệt, chúng ta cũng tôn trọng suy nghĩ của hai đứa! – Vũ Phong Nhi nói ra ý nghĩ trong lòng.

– Mẹ! – Mạc Duy Dương kích động kêu bà.

– Tốt rồi, lời cảm kích thì không cần nói. Thím Lâm, cơm chuẩn bị xong chưa, bưng thức ăn lên đi! – Vũ Phong Nhi vội vàng cắt đứt lời của con trai.

– Bác gái, cám ơn bác đã hiểu và thông cảm! – Diệc Tâm Đồng che miệng cười vui vẻ.

– Còn gọi bác gái? Phải gọi mẹ! – Vũ Phong nhi nghiêm túc.

Sắc mặt Diệc Tâm Đồng đỏ bừng nhìn bà, lại hướng nhìn Mạc Duy Dương, có hơi khó có thể mở miệng nói:

– Mẹ!

– Câu gọi mẹ này coi như hài lòng, nếu cho nhà họ Mạc gia thêm đứa cháu trai, ta sẽ thích hơn! – Vũ Phong Nhi liếc bụng của cô, cười nói.

Mặt cô đỏ lên, Mạc Duy Dương tiến tới bên tai của cô nhẹ giọng nói ra:

– Nghe mẹ nói, sớm sinh con một chút, tối nay lại nỗ lực một phen!

Cô đẩy anh ra một cái:

– Ở đâu nhanh như vậy?

– Là quá chậm. – Anh cố ý hiểu lầm ý của cô, cô chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn anh.

【Năm tháng sau】

Diệc Tâm Đồng nâng cao bụng tròn vo, cầm điện thoại trong tay, kêu lên với người phía bên đầu kia điện thoại:

– Ông xã,, em rất muốn ăn quất xanh, lúc nào thì mới có thể ăn được?

– Quất xanh? À, lập tức, em đợi thêm mấy giờ, anh lập tức phái người đưa qua! – Mạc Duy Dương đang bận đi họp cho trợ lý bên cạnh một ánh mắt.

Trợ lý một mặt mặt khổ mày sầu nói:

– Tổng giám đốc, cái đó. . . . . . trời rất nóng tìm quất xanh không khó, nhưng muốn tìm cái loại quất chua đến răng cũng sắp rớt đó, thật đúng là khó tìm. . . . . . có muốn kêu phu nhân đổi sang ăn những thứ khác không?

– Tôi mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, nhất định phải tìm được quất xanh, đi tìm ngay bây giờ! Sau khi tìm được trực tiếp đưa đến biệt thự, tôi chỉ cho cậu thời gian mấy tiếng.

Trợ lý đó buồn bực, trợ lý công ty khác đều là đi theo bên cạnh tổng giám đốc xử lý tài liệu và làm ghi chép, tại sao anh ta phải làm chân chạy?

Hiện tại ai còn không biết tổng giám đốc Mạc cưng chiều Diệc Tâm Đồng, mang thai cục cưng nhỏ, thích ăn một vài thứ gì đó cực kỳ chua.

Diệc Tâm Đồng đang xem kịch trên ti vi, ngoài cửa nhà truyền đến tiếng chuông cửa, cô bỏ lại hộp điều khiển ti vi, chạy tới cửa, cười nói:

– Mạc thiếu gia!

– Phu nhân, cô muốn quất xanh, tôi đưa tới cho cô! – Trợ lý cười hì hì nói.

Diệc Tâm Đồng nhìn anh ta đầu đầy mồ hôi, vội gọi anh ta vào nhà.

– Anh mau vào, thật vất cả, tôi giúp anh rót ly trà, anh uống rồi đi! – Cô nhường ra một lối đi, cho anh ta đi vào.

Thật ra thì trợ lý muốn vội vàng trở về phục lệnh (báo cáo sau khi chấp hành mệnh lệnh), nhưng chạy mấy giờ, hiện tại đang khát muốn chết, vì vậy khi cô nhiệt tình kêu, anh ta có chút ngượng ngùng vào nhà.

Diệc Tâm Đồng đưa một ly nước tới trước mặt anh ta, kêu lên:

– Anh uống miếng nước rồi đi!

Anh ta cười nhận lấy:

– Cảm ơn.

Anh nhấp một miếng, còn chưa nuốt xuống, trong cổ họng đột nhiên đau xót, anh phun ra một mặt của cô.

“. . . . . .” Diệc Tâm Đồng bị phun mặt không giải thích được, còn anh ta vội để ly xuống, nói xin lỗi:

– Thật xin lỗi phu nhân, thật xin lỗi!

Chịu đựng khổ sở ê răng rơi xuống, anh vội tìm khăn giấy đưa cho cô, cô xoa xoa mặt, cười nói:

– Không có việc gì, anh làm gì thế kích động như thế, nước có gì khó uống sao?

– Không có. . . . . . chỉ là. . . . . . phu nhân, có phải cô cho tôi là nước chanh? Quá chua! – khuôn mặt anh khổ sở cười nói.

– Nước chanh? Trời ơi, thật xin lỗi, tôi quên đó là nước tôi thích uống, tôi nên rót cho anh ly nước lọc. Thật xin lỗi, bây giờ tôi đi rót cho anh một ly nữa! – Diệc Tâm Đồng vỗ đầu của mình, ảo não xoay người chạy vào phòng bếp.

Trợ lý vội vàng kêu lên:

– Phu nhân, cô cẩn thận một chút, đừng té ngã!

– A!

Lời anh ta nói còn chưa xong, tức thì nghe nhà bếp truyền đến một tiếng hét thảm. Anh bị dọa đến hồn cũng sắp không còn.

– Phu nhân, cô s