
không nghe được động tĩnh gì, vốn cho rằng anh lại muốn hét lên với cô, kết quả lại nhìn thấy anh nhấc chân xuống giường, đi vào phòng tắm.
Diệc Tâm Đồng từ dưới đất bò dậy, đi theo phía sau của anh, nhắc nhở:
– Mạc thiếu gia người bị thương, không thể tắm!
– Đụng. . . . . . – Tiếng đóng cửa cắt đứt lời nói của cô.
“Ào ào” – tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền đến, Diệc Tâm Đồng lo lắng cắn chặt cánh môi.
Hai chân Mạc Duy Dương quỳ gối trên sàn nhà trong phòng tắm, trên mặt đều là khổ sở, vẻ mặt sống không bằng chết, môi mỏng khêu gợi đã tái nhợt không còn sức lực, trở nên yếu ớt. Vòi hoa sen bị ném trên mặt đất, nước chảy tràn đầy sàn, quần dài màu đen ngâm trong nước, siết chặt quanh chân thon dài và thẳng tắp, gợi cảm của anh.
CHƯƠNG 76: XẢY RA CHUYỆN
– Mạc thiếu gia! – Diệc Tâm Đồng lo lắng gõ cửa phòng tắm, anh cũng đã vào đó sắp hai giờ rồi, nếu không ra sợ sẽ có chuyện.
Mạc Duy Dương xoay vòi hoa sen về phía toàn thân mình, khô nóng đã lan rộng cả người, vật phía dưới vì tác dụng của thuốc mà căng đến khó chịu, không phải dùng nước lạnh là có thể giải quyết vấn đề. Ngón tay thon dài xuyên vào trong tóc đen, ngửa đầu tựa vào vách tường, thở dốc như sấm, đầu ngón tay càng không ngừng xé rách quần áo trên người, hai chân giãy giụa lung tung trên mặt sàn trơn trượt.
Anh không lên tiếng, cô càng lo lắng.
– Mạc thiếu gia. . . . . . người mở cửa có được không?
– A! – Một tiếng hét dọa người từ trong phòng tắm truyền đến, ngay sau đó là tiếng đập đồ.
– Mạc thiếu gia! Mạc thiếu gia! ! ! – Diệc Tâm Đồng ở bên ngoài gấp gáp la to, hai tay dùng sức đập cửa phòng tắm.
– Rầm! – Cửa phòng tắm mở ra, cả thân người anh ướt đẫm nhếch nhác, dáng vẻ đáng sợ ngẩng đầu nhìn cô quát – Cút, không muốn có chuyện thì cút ra ngoài cho tôi!
Ánh mắt Diệc Tâm Đồng đưa xuống, không cẩn thận nhìn thấy trong áo sơ mi mở rộng của anh lộ ra mấy dấu tay màu đỏ bắt mắt, cho thấy đây rõ ràng là tự anh làm, cô lo lắng nuốt nước miếng một cái, sợ hãi xoay người chạy ra khỏi phòng.
Nghe được tiếng đóng cửa, toàn thân Mạc Duy Dương mềm nhũn ngã về lại trên sàn nhà trong phòng tắm, ra sức đập đồ để phát tiết đau đớn trên người.
Diệc Tâm Đồng ngủ dậy sớm, rón ra rón rén xuống giường, đi tới phòng của anh. Cả người dán trên cửa, lén nghe động tĩnh bên trong.
Còn Mạc Duy Dương thì ở phòng tắm cả một đêm, tới bây giờ mới từ từ tỉnh lại. Chuông điện thoại di động đáng ghét từ hướng phòng ngủ truyền đến, anh khẽ nguyền rủa một tiếng, đứng dậy ra khỏi phòng tắm.
Màn hình điện thoại hiện lên từ Mạc Vi Phẩm, anh cau mày nhấn nút nghe.
Không đợi anh mở miệng, bên đầu kia điện thoại đã truyền tới tiếng mắng của Mạc Vi Phẩm:
– Xem mày đã làm chuyện tốt gì! Sắp phải đính hôn, lại có thể làm ra những thứ chuyện hư hỏng này cho tao, tối nay chuyển về biệt thự cho đến khi đính hôn xong!
– Tích! – Một âm thanh kết thúc cuộc nói chuyện, có thể thấy được Mạc Vi Phẩm tức giận bao nhiêu, đoán chừng chuyện xảy ra ở sòng bạc dưới mặt đất hôm qua đã bị cho lên báo rồi!
– Đáng chết! – Anh ném điện thoại một cái, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, nhặt điện thoại trên đất lên phân phó với người ở đầu kia điện thoại – Tìm công ty sáng nay đăng báo về tin tức tối hôm qua, khiến cho hắn bắt đầu nghỉ ngơi từ ngày mai.
Diệc Tâm Đồng còn đang nghi ngờ sao không có động tĩnh gì, chẳng lẽ anh ấy còn chưa rời giường? Đang chuẩn bị đi, cửa phòng đột nhiên mở ra, cô sơ sẩy một cái, cơ thể lao về phía trước, trực tiếp ngã vào trong một vòng tay ấm áp.
Cô lúng túng ngẩng đầu cười nói:
– Người đã tỉnh?
Anh nhíu mày nhìn cô trong ngực, bàn tay ôm chặt hông của cô, hỏi:
– Sáng sớm lén lút ở phòng tôi làm gì? Không có gì làm sao?
Anh nhìn cô một cái, mím môi mỏng tối hôm qua đã bị xướt, sắc mặt nhìn qua vẫn còn có chút tái nhợt, khẽ đẩy cô ra, nói:
– Hiện tôi sẽ về biệt thự của nhà họ Mạc, sẽ nghỉ ngơi ở đó một tuần cho đến khi lễ đính hôn kết thúc. Một mình em ở nhà, chú ý đóng kín cửa, còn nữa, mỗi ngày sau giờ tan học về đến nhà thì gửi cho tôi một tin nhắn!
Anh nói xong, đi thẳng xuống lầu.
Cô sững sờ, hồi lâu mới phản ứng kịp, anh muốn về nhà ở?
– Mạc thiếu gia, tại sao? – Tại sao lại muốn quay về biệt thự của nhà họ Mạc? Chẳng lẽ anh muốn ở cùng với Mộ Dung Tuyết?
Anh cầm lấy bữa ăn sáng, mắt chớp một cái cũng không nhìn thẳng cô:
– Lấy đâu ra nhiều tại sao vậy? Ăn điểm tâm.
Anh rõ ràng không muốn cho cô biết quá nhiều, chỉ chỉ bánh quẩy trước mặt cô.
Diệc Tâm Đồng cắn môi, cảm giác mình hỏi một vấn đề rất ngu ngốc, cúi đầu im lặng gặm bữa ăn sáng, thỉnh thoảng lại nhìn lén anh một cái!
Còn anh tinh thần ổn định ăn bữa sáng, trước đó cũng không quên nhắc nhở cô lần nữa, bảo cô trong khoảng thời gian này phải về nhà sớm, không cho phép về muộn.
Diệc Tâm Đồng có lúc cảm thấy, so với cha cô anh còn phiền hơn!
CHƯƠNG 77: ÍT LÀM PHIỀN TÔI
Lục Hạo Nam ngồi trên ghế sa lon trong phòng làm việc của Mạc Duy Dương. Hai chân bắt chéo, cầm một quyển tạp chí lên, tùy tiện lật mấy cái, nhìn về người đàn ông phía sau bàn làm việc, đột nhiên cư