XtGem Forum catalog
Sau khi ly hôn, vẫn tiếp tục dây dưa

Sau khi ly hôn, vẫn tiếp tục dây dưa

Tác giả: Hề Nhạc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324653

Bình chọn: 9.5.00/10/465 lượt.

ì thầm, “Hiểu Hiểu, anh rất khó chịu.”.

Khương Hiểu Nhiên nhìn xa xăm, “Câu này, anh đã hỏi nhầm người, anh nên về hỏi vị hôn thê của anh thì hơn.”.

Tiếu Dương suy sụp cơ thể bắt đầu bước xuống, bây giờ cô đã thuộc về người khác, ngay cả trái tim của cô ấy cũng có người khác, sao có thể xảy ra việc này?

Mặc dù thất bại, nhưng Tiếu Dương vẫn ổn định tốc độ bước chân rời đi.

Khương Hiểu Nhiên nhắm mắt, cô lắng nghe tiếng bước chân của anh ngày một xa hơn xa hơn, nhưng cũng nghe được tiếng nhịp tim của mình chậm hơn chậm hơn rồi dần bình tĩnh.

Chỉ là đến buổi sáng sớm thức dậy, mới phát hiện mình đã không mặc áo cả đêm mà ngủ.

——— ————————

Ngày hôm sau đi đến siêu thị, em gái làm ở cửa hàng nói, “Chị Hiểu Nhiên, hôm qua chị làm gì không ngủ mà mắt lại thâm quầng thế này?”.

Khương Hiểu Nhiên sờ hai má, “Lớn tuổi rồi sao có thể so với những cô gái trẻ tuổi như em.”.

“Chị Hiểu Nhiên, chị đừng khiêm tốn, nếu chị ăn mặc đẹp lên một chút, chắc chắn sẽ đẹp nhất khu siêu thị này.”

Khương Hiểu Nhiên nghĩ, mồm miệng của cô gái trẻ này rất ngọt. Năm cô hai mươi tuổi, khoản nói năng vẫn còn rất vụng về.

Tiếng nhạc chuông quen thuộc vang lên, Hiểu Nhiên ấn phím nghe, “Thiên Nhân, có chuyện gì?”.

“Không có việc gì không thể tìm em sao?”

“Nói cái gì vậy, đối với anh, em cứ thích thì đến, rồi không thích thì đi, anh vẫn luôn vui vẻ.”

“Hôm nay tâm trạng có vẻ rất tốt.”

Khương Hiểu Nhiên không nói tiếp.

“Buổi tối cùng đi ăn hải sản nha?”

“Mấy giờ a? Em phải đi đón Dương Dương.”

“Đưa Dương Dương cùng đến, anh cũng đã lâu không gặp con bé.”

Không chờ Khương Hiểu Nhiên trả lời, điện thoại đã ngắt.

Khương Hiểu Nhiên đưa con gái ra cửa lớp học, nghĩ đến đi nhà hàng hải sản không có tuyến xe buýt, xem ra phải gọi taxi.

Vừa mới là thời điểm tan tầm, đợi hơn mười phút cũng không có xe trống.

Lúc tâm trạng đang khó chịu, một chiếc Mercedes màu đen dừng trước mặt cô. Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống.

“Chú Cố!”

Khương Hiểu Nhiên mở cửa sau xe, xoay người ngồi vào.

Cố Thiên Nhân chuyên chú lái xe, ước chừng nửa giờ mới đến nơi.

Vào phòng, Dương Dương thích thú chạy tới chạy lui.

Phục vụ mở tivi, đang chiếu bộ phim “Cừu vui vẻ và Sói xám” [1'>. “Bạn nhỏ, lại đây xem.”

Khương Hiểu Nhiên ngồi ở bàn ăn giữ con bé, lắc đầu, “Không phải trò con gái đâu.”.

Khóe miệng Cố Thiên Nhân cười lớn hằn lên những nếp nhăn trên mặt, “Kỳ thật trẻ con cứ thế là tốt, đến khi lớn rồi, sẽ giống người lớn hơn.”.

“Cố đổng, hôm nay có chuyện gì quan trọng chỉ giáo?”

“Sắp tới mở chi nhánh ở trung tâm thành phố, em chắc cũng biết.”

“Chúc mừng ngài kiếm được nhiều tiền.” Khương Hiểu Nhiên vừa ăn vừa nói, đầu cũng không ngẩng lên.

“Em không nghĩ gì sao?”

Khương Hiểu Nhiên cuối cùng cũng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn anh. Trong lòng bắt đầu tính toán.

“Không phải…?”

“Không phải cái gì?”

“Không phải em mở chi nhánh rất khó khăn sao?”

“Tính toán như vậy rất ngốc.”

Khương Hiểu Nhiên dỗ Dương Dương ăn cơm, lòng tính toán, không phải vùng ngoại thành phần lớn các cửa hàng chưa có đối tác, vốn tưởng chính mình cũng không diễn, lại không nghĩ đường núi quanh co.

“Bán sách lợi nhuận em cũng biết, trong trung tâm thành phố khả năng phải đối phó với tiền thuế rất cao.”

“Vẫn muốn tham gia vào?”

Khương Hiểu Nhiên nghĩ, trung tâm thành phố doanh thu mỗi ngày ít nhất là gấp đôi, muốn tham gia cô hầu như không có gì rủi ro. Chỉ cần tận dụng lợi thế.

“Bữa cơm hôm nay em mời, anh không phải trả tiền.” Ngữ khí cô gần như mệnh lệnh.

Dương Dương vừa ăn bát cơm nhỏ, một đĩa vây cá, đã kêu no.

“Con bình thường ăn rất tốt, sao hôm nay ăn ít vậy?” Khương Hiểu Nhiên đưa bát canh cho con gái.

Dương Dương ngẩng đầu nhìn bốn phía, “Bữa cơm này bao nhiêu tiền?”.

“Khó trách người ta nói con gái là áo bông của mẹ, Dương Dương sợ ăn nhiều em sẽ nghèo.” Cố Thiên Nhân sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé. “Không sợ, cứ ăn đi, mẹ mời cơm, chú thanh toán hóa đơn.”

Khương Hiểu Nhiên nhìn con gái, đau lòng nói: “Ăn nhiều một chút, vẫn còn phần cơm mẹ không ăn nổi đây.”.

Sau khi ăn xong, Khương Hiểu Nhiên tính tiền, phục vụ nói cho cô, Cố Thiên Nhân đã trả tiền rồi.

Cô nhíu mày, “Đã nói em trả, sao anh lại giành trước?”.

“Công ty chúng ta xác định mời khách tại dây, tính tiền giảm giá 20%. Nếu không lần sau em mời.” Cố Thiên Nhân kiên nhẫn giải thích.

Về nhà, sắp xếp chu đáo cho con gái. Khương Hiểu Nhiên tựa người vào sô fa, mở tivi. Một số kênh đều phát lại bộ phim “Đám cưới vàng”[2'>, cô vừa xem vừa nghĩ, thì ra có rất nhiều người mong có một đám cưới vàng đến vậy, yêu nhau, kết hôn, sinh con, mâu thuẫn sau đó đại đa số mọi người đều không thoát khỏi tình cảm trật đường ray, phụ nữ nhẫn nại, cuối cùng rốt cục đổi lấy tuổi già làm bạn.

Cô không khỏi nhớ đến Tiếu Dương, hai người yêu nhau ba năm, kết hôn hai năm, về tình cảm, anh được coi là người chung thủy, chưa bao giờ vướng vào khúc mắc gì với phụ nữ khác. Nếu lúc trước cô có thể sắm vai một phụ nữ có được một nửa kiên nhẫn, việc cũng sẽ không kết thúc bằng cách ly hôn.

Nhưng dù sao vẫn là xa cách, hơn nữa anh cò