
và Thư Kì đóng vai chính kể sự kiên nhẫn theo đuổi tình yêu của một người đàn ông trung niên. Phần II đã ra mắt vào năm 2011 nay.
Chương 14: Quên Em Đi
Sáng sớm hôm sau.
“Mẹ, dậy ăn sáng thôi”. Dương Dương lay vai cô.
Khương Hiểu Nhiên nhanh chóng rời giường, tay cào thẳng mái tóc đang rối tung, chạy vọt ra phòng khách, “Nguy rồi, không làm bữa sáng được, chúng ta ra ngoài ăn”.
“Mẹ, chú Tiếu mua rất nhiều đồ ăn. Có bánh bao, hoa quả, sữa, cháo, sữa đậu nành, bánh quẩy”.
Khương Hiểu Nhiên thấy bàn cơm bày nhiều đồ ăn sáng, người đàn ông ngồi bên cạnh, sắc mặt bình thản tiếp đón cô, “Hiểu Hiểu, mau tới đây”.
Cô ngồi cách anh một ghế, lơ đãng ăn bánh quẩy, quá yên tĩnh, hoàn toàn không giống phong cách của anh.
Đây là nhà cô, anh ấy dựa vào cái gì làm như chủ nhà, còn cô ngược lại thành khách.
“Chú Tiếu, bánh bao ăn ngon lắm, mềm và xốp”. Sau khi Dương Dương ăn xong, lè lưỡi mút đầu ngón tay còn dính bánh bao.
Tiếu Dương lấy một chiếc khăn tay từ túi của mình, mở rộng ra, nhẹ nhàng lau vụn bánh bao còn dính trên tay con bé, “Dương Dương, đừng mút ngón tay như vậy, làm thế không vệ sinh”.
Nói xong, nhìn con bé uống sữa, ánh mắt tràn đầy đau thương.
Khương Hiểu Nhiên bỗng nhiên đứng dậy trở về phòng. Cô thật sự cảm thấy lúng túng.
Mười năm không gặp, Tiếu Dương đã có vị hôn thê trẻ xinh đẹp, sự nghiệp tương lai triển vọng tươi sáng, ngay cả tướng mạo cũng đẹp trai trưởng thành hơn.
Còn cô thì có cái gì đây? Cô có con gái báu vật, nhưng con gái từ nhỏ đến lớn đều vất vả cùng cô sống ở căn nhà cũ trong khu, cũng là ngôi nhà rẻ nhất.
Những năm gần đây kinh tế có tốt hơn một chút, cô muốn cho con gái một cuộc sống thật tốt. Nhưng tốc độ dành dụm tiền vẫn thua xa với tỷ lệ nhà đất đang lên.
Con gái đã tám tuổi, nhà mới của con bé vẫn chỉ là lâu các không trung.
Khương Hiểu Nhiên cười khổ, người không làm được, cũng không thể thay đổi thực tế, người chỉ có thể chấp nhận sự thật.
Cô vào tủ quần áo chọn một chiếc áo bó sát người kẻ caro trắng đen, quần jean màu cafe thẳng dài, sau đó tùy tay buộc tóc thành đuôi ngựa. Nhìn mình trong gương, không có gì không hài lòng.
Ngồi trên xe Tiếu Dương, vẻ mặt Khương Hiểu Nhiên vẫn hoảng hốt.
Đến cổng trường học, Dương Dương xuống xe, Tiếu Dương hỏi cô, “Tối hôm qua không ngủ ngon sao, dáng vẻ tinh thần không được tốt”.
“Đúng vậy, đến bình minh mới ngủ được”. Cô thuận miệng trả lời.
“Về nhà ngủ thêm đi”.
“Không cần, tôi sẽ ổn thôi”.
Mặt Tiếu Dương không chút thay đổi đạp xuống chân ga, xe phóng thật nhanh lao về phía trước.
“Anh đi nhầm rồi, còn như vậy, tôi sẽ xuống xe”.
“Không nói nữa, tinh thần tôi cũng không tốt”.
Khương Hiểu Nhiên thấy dáng vẻ mỏi mệt của anh, ngọn lửa giận trong lòng thoáng chốc tắt.
Không bao lâu, xe đi vào bãi đậu xe của một khu căn hộ cao cấp.
Tiếu Dương mở cửa sau xe, cô khom người bước xuống, đứng cạnh cửa xe nghi hoặc nhìn anh.
Tiếu Dương cầm tay cô, hướng đến cửaa thang máy. Khương Hiểu Nhiên thất tha thất thuể theo sau lưng anh, cố dùng sức rút tay ra.
“Đừng quậy, chỉ tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi, không cần lo lắng thế”.
Tháng máy dừng ở tầng hai mươi ba, Khương Hiểu Nhiên đứng ở cửa, trong lòng có nhiều hương vị cảm xúc, quả nhiên xưa đâu bằng nay, nơi sống này đúng là nhất thê nhất hộ (mỗi nhà một thang, chỉ nhà tiện nghi, sang trọng)
“Vào đi”. Tiếu Dương lấy đôi dép đi trong nhà màu hồng phấn hình hello kity từ tủ đặt bên chân cô.
Cô do dự cởi giày da của mình.
“Mới đó, yên tâm mà đi”.
Cô nhìn quanh phòng khách, đơn giản thoáng mát, đúng là phong cách nhất quán của anh.
“Tại sao không đưa tôi về nhà?”.
“Nơi này gần hơn, tôi lười lái xe”.
“Có hai phòng ngủ”. Anh đẩy cửa một căn phòng, “Em ngủ ở đây”.
Phòng có khoảng hai mươi mét vuông, tường được sơn màu vàng nhạt, đồ đạc đều là gỗ thô, rèm treo cửa màu lam nhạt.
Cảm giác quen thuộc từ lâu, tựa hồ như trước kia từng tới. Có thể là bởi màu lam là màu yêu thích của cô, cũng có thể chỉ là duyên cớ.
Cô nhìn người mặc bộ quần áo dài, muốn lấy một bộ quần áo ngủ để thay. Đi đến tủ quần áo, lại đứng do dự, nếu những bộ đồ kia vị hôn thê của anh đã từng mặc qua, thế thì cô thà mặc mặc bộ quần áo này mà ngủ.
Đến khi mở tủ quần áo, trên kệ inox treo thưa thớt vài bộ đồ ngủ phụ nữ. Số lượng không nhiều lắm, nhưng một năm bốn mùa đều có. Màu sắc nhẹ nhàng trang nhã, có màu lam, màu tím, màu hồng phấn, đều là màu sắc cô yêu thích.
Cô tùy tay lấy một bộ, phía trên còn dán mác, trong lòng thấy thoải mái, may mà chưa có người mặc.
Sau đó, một ý nghĩ hiện lên trong đầu cô, có thể Quách Danh đến giờ chưa từng đến đây.
Khương Hiểu Nhiên bị cái bụng kêu réo đánh thức. Từ dưới gối, cô rút điện thoại di động ra, đã ba giờ chiều rồi.
Đẩy cửa, phòng khách không có một bóng người. Vị trí gần vách tường bắt mắt có một mẩu giấy tiện lợi, “Công ty vó việc, tôi đi trước. Nồi cơm điện có cháo trứng muối. Tiếu Dương”.
Cô đặt mẩu giấy tiện lợi xuống, định xé nó, sau lại bỏ ra, gấp nó thành hình ngôi sao, bỏ vào trong ví.
Khương Hiểu Nhiên bưng bát cháo nóng hổi, trong lòng ấm áp