pacman, rainbows, and roller s
Say đắm một nàng mèo

Say đắm một nàng mèo

Tác giả: Một Nửa Linh Hồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322750

Bình chọn: 9.5.00/10/275 lượt.

a kín bít, trước mặt không một bóng người, chỉ có những ngọn đèn lồng lung lay đu đưa trong gió, lúc tỏ lúc mờ.

Cuối cùng đã hiểu rõ được từ “Dạ thâm nhân tịnh” (đêm khuya vắng vẻ) trong tự điển thì ra đáng sợ như vậy.

Một người đang u uất, cô ta là Ôn Tâm, trong khoảng thời gian u uất, giữa đêm hôm khuya khoắc, địa điểm u uất…Cổ đại, làm chuyện u uất – dạo phố!

Ôi, ngàn tính vạn tính lại tính sót điểm này, người xưa làm gì có cuộc sống về đêm? Ngày ra làm việc, ngày tắt nghỉ ngơi, nhạt nhẽo vô vị, có lẽ chỉ có kỷ viện là nơi bọn họ giải trí thôi.

Chẳng biết nên đi đường nào đến kỷ viện…..

“Tiểu cô nương, nửa đêm nửa hôm không ngủ, ra đây giả ma à! ”

Một toán đàn ông mặt mày hung tợn bỗng đâu xuất hiện, thoáng chốc đã vây quanh cô.

Cô sững người, kinh hãi trừng mắt nhìn bọn người cao to trước mặt. Mấy tên đàn ông này mặt mày như chuột, nhìn là biết ngay chẳng phải người hiền lành gì.

“Các ngươi muốn gì? ” Câu đối thoại kinh điển của một cô gái yếu ớt khi gặp kẻ háo sắc cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

“Muốn gì à? Anh em ta đi theo cô đã mấy con đường rồi, hồn phách bị cô câu mất rồi, cô còn hỏi muốn gì. ” Một tên thổ phỉ cười đê tiện.

“Có thể để bọn ta gặp được mỹ nhân như cô, tất nhiên là cướp sắc rồi! ” Tên thổ phỉ khác chảy ra nước miếng ra.

Nhìn bộ dạng kinh tởm của chúng, Ôn Tâm thầm lo hãi trong lòng. Xong rồi, xong rồi, biết thế không ra đây làm gì!

“Chúng ta nhanh chóng bắt cô ta về đi! ” Một tên thổ phỉ trong đó nói.

“Ừ, cộng cả cô ta thì vừa đủ số cô nương cần bắt, Hồ lão đại chắc chắn sẽ khen thưởng chúng ta.” Một tên thổ phỉ khác cũng tán thành chủ ý này.

“Còn chờ gì nữa? Lên nào! ” Mấy tên thổ phỉ vội xông lên.

“Á…”

Ôn Tạm chưa kịp phản ứng, một mùi hương kỳ lạ từ chiếc khăn lụa đã bịt mũi và miệng cô lại, sau đó thế giới chỉ còn một mảng đen…..

Chết tiệt! Tại sao màn anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết không tái diễn?!

Ngoại ô kinh thành.

Một thung lũng có khoảng 4, 50 tên thổ phỉ trú ngụ.

Bên trong thung lũng được tạo thành bởi hang động, thành trì tự nhiên. Vào trong vách đá là một con đường uốn cong tối tăm âm u, từng bước đến gần, dần nghe rõ âm thanh của người phía trước, cuối con đường cong uốn khúc đó là ánh đèn rọi sáng.

“Hồ lão đại, chúng em mang về cho ngài một món quà cực kỳ lớn! ” Một tên đi phía trước vội khoe công. Chúng đi cả ngày trời, sau cùng đã về đến thành rồi.

Hồ lão đại đang nằm trên tấm giường da cọp, tận hưởng những trái cây mà người đàn bà bên cạnh đang đút cho hắn.

“Ơ? Quà lớn gì? ” Hồ lão đại lười nhác hỏi.

“Một lũ đàn bà! Chúng em muốn để Hồ lão đại thử cảm giác làm hoàng đế, đến chọn cung phi! ”

Nghe bọn thủ hạ nói xong, Hồ lão đại hả hê cười to.

“Ừ, làm tốt lắm! Hahaha!”

Hồ Lão đại rời khỏi giường da cọp, đưa tay với bọn người phía dưới.

“Nhưng chúng ta lăn lộn giang hồ, vợ thì sớm muộn cũng phải thay! Của ta chính là của mọi người! Các huynh đệ, các người nói xem đúng không nào! ”

Tâm trạng tất cả mọi người phấn chấn lên, cùng la phải.

“Tốt! Đem bọn họ ra đây! ”

Chẳng lâu sau, gần 20 cô gái tay bị cột phía sau, miệng bị bịt khăn trắng được thổ phỉ lần lượt đẩy vào, trong đó bao gồm cả Ôn Tâm.

Cô vừa bước vào đại sảnh, tất cả những gì nhìn thấy trước mặt chính là một lũ đàn ông lực lưỡng, ti tiện và một lũ đàn bà trang điểm diêm dúa, một bầu không khí sặc mùi rượu và ô uế, có thể thấy ở đây đã cuồng hoang đêm ngày vẫn chưa tan.

Bọn họ bước vào, không tránh khỏi trở thành đối tượng bị bọn hạ lưu bàn tán từ đầu đến chân, mục tiêu bị nhắm đến tiếp theo. Có người cuồng hoan tác lạc, có người giao hợp với cả phụ nữ ngay tại nơi đây.

Đàn ông, đàn bà, khóc la, rên rỉ, hệt như một tửu trì nhục lâm, địa ngục nhân gian.

Ôn Tâm đứng ở đó, cảnh tượng trước mặt khiến đầu óc cô trắng xóa, cả người phát lạnh, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm đã trắng bệch ra, một sự sợ hãi to lớn đã ngưng tụ trong lòng. Trong đời này cô tuyệt không thể quên cảnh tượng này.

“Hahaha! Mọi người thích ai thì cứ việc ôm về, anh em ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng gánh! ”

Tuy nhiên, âm thanh Hồ lão đại vừa dứt thì ánh đèn bốn phía bỗng tối sầm, thoáng chốc cả đại sảnh chìm trong bóng tối mà có giơ năm ngón tay ra cũng nhìn không thấy.

Bảo vệ Hồ lão đại! ” Mấy tên thổ phỉ dùng thân che chắn trước mặt Hồ lão đại, cảnh giác xoay xung quanh.

“Hồ Đạt là người mà “Câu Hồn” ta muốn giết, ai cũng không giữ được hắn. ” m thanh lạnh giá như loài ma quỷ vang văng vẳng trong không khí.

“Câu Hồn? Chẳng lẽ chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ?! ” Hồ lão đại kinh ngạc la lên.

“Cứu với…..” Bốn bề phát ra những âm thanh cầu cứu ồn ào, nhựng bậc bất tài, hèn nhát ấy nghe danh thiên hạ đệ nhất sát thủ bèn chìm trong sự hoang mang, lập tức xôn xao náo loạn lên.

Bỗng một làn gió âm u thổi tới, mang theo hơi vị nồng nặc của cái chết. Một bóng đen nhanh như tia chớp đã lao xuống với tốc độ thần tốc khó lường.

“Bụp! Bụp! ” Quang minh chính đại không phải lẽ sinh tồn của những sát thủ trong bóng tối, người đến “Câu Hồn” tay phải cầm kiếm tấn công, tay trái nhanh chóng bắn phi tiêu, tr