
o? Chẳng lẽ một con mèo có thể tự dưng biến mất sao? Có biết bao cặp mắt nhìn vào, chúng vẫn có thể làm mất một con mèo, lũ phế vật này ta còn cần để làm gì? ” Đôi mắt u uất của Nam Cung Cẩm toát lên ánh sáng sắc bén.
“Thiếu gia, mèo chỉ là một con súc sinh, thứ này còn đầy mà. ” Liễu Nghị than thở, “Với tiền tài hiện nay của thiếu gia, bằng mọi giá chỉ vì một con mèo, đáng không? ” Y thật không lý giải nổi sự cố chấp của chủ nhân.
“Nhóc con không giống với những con mèo khác.
“Tôi biết nó rất đặc biệt, nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ là một con mèo. Đừng nói là mèo, dù có là người, mất rồi vẫn có thể tìm ….”
Nam Cung Cẩm tức giận quát to, “Ta chỉ cần nhóc con. Ta không muốn nghe ngươi nói nữa, ngươi ra ngoài cho ta! ”
Sáng hôm ấy, y say xỉn về đến phủ Nam Cung, không có! Nhóc con đáng ra nên ngủ khò trên giường ấy!
Đầu y chợt tỉnh táo khá nhiều, chạy ngay vào trong phòng ngủ.
Không có! Không có! Vẫn không có!
Trong phòng ngủ, phòng sách, vườn hoa, nhà bếp, sân vườn bị y lục lọi hết mà vẫn không thấy bóng dáng nhóc con.
Nỗi bất an dâng trào trong lòng, y cứ tự nói với mình. Không đâu! Nhóc con làm sao biến mất được, chỉ là nó đang chơi trò ú tìm với y!
Nhưng một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ba ngày trôi qua….
Y dùng đủ mọi lực lượng có thể dùng để truy tìm, sáng, tối, lực lượng trong sáng, lực lượng ngầm, tất cả kinh thành đã bị y lục tung nhiều lần, tìm được không ít mèo, nhưng không có 1 con là nhóc con.
Y thật không tưởng tượng nổi, nếu sau cùng không tìm ra nhóc con, y sẽ phải làm sao?
Nhưng y biết, y không thể mất nhóc con. Y không thể không có nó! Không thể!
Nam Cung Cẩm nắm chặt nắm đấm.
“Người đâu! Đưa tin ra ngoài, lập tức dán bảng treo thưởng, nếu ai có thể tìm được nhóc con, ngoại trừ thưởng nghàn vàng thì Nam Cung Cẩm ta hứa sẽ thực hiện một nguyện vọng của hắn.”
“Thuộc hạ lập tức đi làm ngay. ”
Trong một đêm, công bố treo thưởng có vẽ hình dáng con mèo đã dán đầy khắp các phố to hẻm nhỏ, quán trà, thanh lâu, quán trọ, kho hàng trong thành như một mảng tuyết bao phủ bầu trời.
Mọi người đều tò mò tại sao người có gia tài kếch sù như Nam Cung Cẩm lại phải làm to chuyện như vậy?
Đáp rằng: Chỉ vì một con mèo.
Kinh thán! Thời buổi này mèo còn quan trọng hơn người.
Vì thế, ở đời Đường đã nảy sinh thông báo tìm mèo đầu tiên trên đời.
Cổng nhà giàu hôi mùi rượu thịt thối rữa (nhà giàu ăn ko hết nên thịt thối rữa), người nghèo thì chết cóng ngoài cổng.
Trong một con hẻm nhỏ, nơi chất đầy rác rưới tỏa ra mùi chua thối nồng nặc, những vết dầu loang lỗ của canh thừa chảy đầy đất, mấy con mèo vừa đi lòng vòng vừa bươi thức ăn, một con mèo trắng lấm lem những đốm bùn lầy đang đứng xa xa nhìn chúng.
Ôi, người ta chia mèo ra làm từng loại, từng giống, từng huyết thống, nhưng thực ra mèo chỉ có 2 loại, 1 loại là mèo nhà được người ta yêu thương chiều chuồng, một loại là mèo hoang. Mèo nhà không có tự do nhưng cuộc sống thư thả, mèo hoang có tự do nhưng lại kham khổ vô cùng. Đa số chúng đều bươi rác như vậy hoặc bắt chuột mà sống qua ngày.
“Ục….ục….” Ôn Tâm ngượng ngùng nghe thấy tiếng kêu phát ra trong bụng, triệt để lĩnh ngộ một điều. Hạnh phúc chính là : Ta đói rồi, nhìn thấy tay người khác cầm cái bánh bao thịt, hắn hạnh phúc hơn ta.
Cứ như vậy thì chẳng ổn! Ôn Tâm dường như nhìn thấy ngày chết bi thảm của mình rồi.
Á! Cô liều thôi! Cùng lắm thì đi trộm!
Về lại phố chợ, chọn một tiệm bán bánh bao.
Thực ra bánh bao khá là vạn năng, đói rồi có thể ăn. Muốn ăn bánh thì đập bẹp bánh bao lại, muốn ăn mì thì cứ vò vò bánh bao; muốn ăn hambuger thì cắt bánh bao kẹp rau vào ăn….
Cô quan sát lâu rồi. Chủ tiệm này là nữ giới, tròn trịa mũm mỉm…dễ trốn thoát, tính tình nóng nảy…dễ bị khiêu khích, khách hàng nhiều…dễ trà trộn, hihi, tiệm này vậy.
Ôn Tâm chuẩn bị một đống sỏi nhỏ, sau đó núp một góc tường, dựa sát tường đứng thẳng người lên, chỉ ló ra một cái đầu mèo nhỏ xíu và nửa thân người. Cô nắm chặt sỏi trong lòng bàn tay, nhắm chuẩn mục tiêu, khi bà chủ quay lưng với khách hàng thì ném ra……
“Ui! Ai ném ta? “Bà chủ la lên, sau đó xoay loại nhìn bốn phía, Ôn Tâm vội rụt ra sau, núp vào. Chưa tìm được hung thủ đành bỏ qua, bà chủ bĩu bĩu môi, tiếp tục làm việc.
Một lát sau.
“Ui da! Rốt cuộc là ai? Là ai đã ném ta? ”
Bị ném lần thứ 2, bà chủ nổi nóng ngay, nhìn vị khách trước mặt nào cũng cảm giác người ta là hung thủ, còn một người thì ngơ ngác khó hiểu. Bà chủ trừng mắt, lần này làm việc trong cảnh giác.
Lại một lát sau nữa.
“Á! Đứa đui mù nào hả? Ném chỗ khác không được à, cứ nhắm vào đầu bà mà ném! ” Lần thứ 3 bị ném, bà chủ nổi đóa, vội bắt ngay 1 người rồi hỏi: “Là ngươi phải không? ” Người đó sợ hãi lắc đầu, sau đó bà buông ra rồi bắt người tiếp theo hỏi : “Là ngươi phải không?” Hiện trường hỗn độn cả lên, những người ở đó chẳng ai tránh khỏi bị bà chủ “hỏi cung”.
Hihi, Ôn Tâm vừa cười trộm vừa há to mồm ăn bánh bao trước mặt bàn dân thiên hạ, bởi vậy mới nói, không sợ trộm vặt, chỉ sợ trộm có văn hóa.
Được rồi, ăn no rồi. Ôn Tâm nhảy xuống, vội vàng trốn đi.
“Á! Bánh