
không ngừng! ” Lý Ngự không chịu nổi đoạt lấy chiếc bình trong tay Nam Cung Cẩm.
“Trả đệ! Trả đệ! ” Ánh mắt mông lung, Nam Cung Cẩm đưa tay giật lấy bình rượu.
“Ta không đưa! Xem dáng vẻ của đệ đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta chẳng phải là anh em sao? Có gì không thể nói nào? ”
“Không thể nói?….Không thể nói….Đệ không thể nói…..tại sao đệ lại như thế…. tại sao đệ lại yêu nó rồi? Tại sao như thế nhỉ?! ” Bất lực đấm vào chiếc bàn tròn, Nam Cung Cẩm khẽ gầm gừ như bộc phát.
Nhìn thấy Tiểu Cẩm nói ra những lời u uất trong lòng, Lý Ngự bỗng chợt nhẹ nhõm. Nhưng lời Tiểu Cẩm khiến trái tim y thắt lại. Tiểu Cẩm lại có thể vì tình yêu mà điên đảo hồn phách thế này à?
Ai? “Nó” trong lời Tiểu Cẩm là ai?!
Từ nhỏ đến lớn chưa hề thấy Tiểu Cẩm mất phong độ như hôm nay. Thật kỳ lạ, cũng chẳng thấy bên cạnh Tiểu Cẩm có ai đặc biệt?
“Nó là ai? Sao ta chưa hề nghe đệ nói bao giờ? ”
“Nó…nó mất tích rồi…đã mất tích nửa tháng nay rồi….” Nam Cung Cẩm hạ mắt xuống che đi cảm xúc dâng trào trong đó.
“Lý Ngự….huynh biết không, đệ không thể yêu nó! Không thể yêu nó! Không thể yêu nó! ” Giọng điệu chuyển từ cứng rắn sang yếu ớt, Nam Cung Cẩm lần nữa nói ra nỗi khổ trong lòng y.
“Tiểu Cẩm, tại sao lại không thể yêu cô ta?! ” Lý Ngự chưa bao giờ biết thì ra Tiểu Cẩm cũng có mặt tiêu cự như vậy. “Chẳng lẽ thế lực trong Ám Ảnh Các là giả à? Chẳng lẽ gia tài Nam Cung là rỗng sao? Chân trời góc bể, tìm một người có khó gì? Đối với đệ lại càng không phải chuyện khó khăn.”
Nam Cung Cẩm tuyệt vọng lắc đầu, bây giờ, y cần một đối tượng để tâ, sự. Nên…
“Nó không phải một con người….”
“Cái gì? ”
“Đệ đã yêu….cái đệ trân trọng nhất…nó không phải một con người! Nó là một con mèo! Một loài vật!…Đệ có thêm nhiều người thì có ích gì? Đệ có thêm nhiều tiền thì ích gì? Sau cùng tìm ra thì sao? Bọn họ có thể giúp đệ biến nó thành người không? Được không? ”
Lý Ngự ngồi ngớ người ra ở đó, rất lâu không nhúc nhích. Liếm liếm vành môi khô khan, hỏi rất không chắc chắn, “Tiểu Cẩm…đệ…không đùa chứ? Đệ…vừa nói đệ yêu…một con mèo? ”
Nam Cung Cẩm gật đầu nặng nề, đoạt lấy ly rượu, tiếp tục uống từng ngụm to.
Lý Ngự lúc này vẫn chưa biết nên làm thế nào. Vốn nghĩ rằng Tiểu Cẩm là người cổ lỗ, ai ngờ hắn còn tiến bộ hơn y! Dưới vòm trời bao la này, có mấy ai lại yêu động vật?
“Co mèo đó…có phải chính là con mèo trắng lần trước đệ nhắc đến? ”
“Ừ. Đệ còn nhớ hôm đó đệ nổi giận, giận nó lăng nhăng với con mèo khác, kế đến huynh nhạo đệ ghen tuông. Hôm sau đệ về tới phủ, nó mất tích rồi…Lý Ngự, huynh nói xem, tại sao nó lại mất tích? Nó còn sống không? Có khi nào thực ra đã chết rồi? ”
“Tiểu Cẩm…rõ ràng đệ biết mối tình này là không thể! Đệ…cớ sao phải làm khổ mình? ” Việc đến nước này, Lý Ngự cũng không biết làm sao an ủi con người vừa nhận ra mình đã yêu nhưng lại là không thể yêu này!
Nam Cung Cẩm cười ngu ngơ, nằm lăn ra bàn, mân mê ly rượu. “Đúng thế! Người bình thường đều sẽ nghĩ như huynh đúng không? Ai lại yêu một con mèo chứ? Một con mèo thích giận dỗi, một con mèo thông minh khác thường, một con mèo nghịch ngợm, một con mèo đáng ghét, một con mèo khiến người ta thương xót, một con mèo tham ăn, một con mèo thích chơi, một con mèo tính khí nóng nảy, một con mèo gian xảo, một con mèo lười nhác….”
Lý Ngự nhìn vào khuôn mặt y, sự tuyệt vọng bi thương dày đặc đến độ không thể che giấu nổi, dưới nụ cười nhàn nhạt ấy lại càng lộ rõ nét hơn.
Trên đời này khó tự nhổ ra nhất, ngoại trừ chiếc răng, còn có tình yêu.
Y biết, cả đời này của Tiểu Cẩm đã dấn sâu vào rồi, ngay từ cái ngày hắn ghen tuông, có lẽ đó là một điềm báo. Trên đời này, ngoại trừ con mèo đó của hắn, chắc chẳng có ai có thể bước vào tim hắn được nữa rồi.
…
“Tiểu vương gia, tiểu nhân van xin người về vương phủ có được không? ” Một người hầu khổ sở van nài chàng trai đang ung dung thưởng thức cốc trà.
Con mắt đen láy đầy sức quyến rũ của chàng trai đang lười nhác nhìn người hầu, sau khi đặt chiếc cốc làm bằng sứ đắt giá xuống, chân phải bắt tréo sang trái, vành môi mỏng chớm nở nụ cười mê người.
Thật hiếm hoi khi có thể bắt gặp chàng tiểu vương gia Lý Ngự trứ danh bên ngoài kỷ viện, và còn là một ngày bình minh nắng đẹp, mọi người không ngớt ngoái nhìn y. Lý ngự dường như trở thành danh cảnh trong Phụng Nghi Lầu.
“Về báo với mẹ ta, trước khi ta ăn chơi hết hứng thì sẽ không về. ” Lý Ngự nghiêng đầu nhìn xuống đám người dưới tửu lầu. Không ít cô gái trên phố cũng phát hiện y, vừa nhìn y vừa thì thầm to nhỏ, sắc mặt tình tứ.
“Thiếu gia, trước lúc đó thì tiểu nhân đã bị vương phi lột da trước rồi. ” Người hầu mặt mày rũ rượi, giọng điệu cực kỳ đáng thương.
“Vậy ngươi tự mà cầu ình gặp may phước đi. ” Lý Ngự cười ha hả, chẳng đoái hồi lời nói đó.
Hầu cận suýt lăn đùng xuống đất, chẳng phải tiểu vương gia cố tình làm khổ y sao?
Hu…Thời buổi này làm nô tài nhà người ta thật là vất vả!
Bỗng dưng, Lý Ngự nheo mắt lại, trên mái nhà không xa tửu lần, một đàn mèo đã thu hút tầm nhìn của y.
Việc của Tiểu Cẩm khiến tâm trạng gần đây của y không được tốt, nhưng y đã nảy si