Say mê cả đời thì có làm sao

Say mê cả đời thì có làm sao

Tác giả: Vũ Bộ Lăng Loạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326083

Bình chọn: 7.00/10/608 lượt.

ện. . . . . .

Khi tỉnh lại, trời đã sáng choang, kỳ quái là hôm nay Huyền nhi không gọi ta rời giường, ta mơ mơ màng màng mặc xong quần lưới, chân trần đi tới trước gương. . . . . . Tóc đen dài rối bù xõa xuống eo. . . . . .

Tóc . . . . . Hẳn là đã lâu không cắt rồi. . . . . .

Trước mắt. . . . . . Một giọt lệ chảy xuống. . . . . . Tại sao lại khóc nhỉ?

Là nhớ tới Hoài mộc trâm của Hằng ca ca, hay là nụ cười luôn giễu cợt của tên biến thái họ Lý. . . . . .

Lý Uẩn Đình. . . . . . Ngày tháng cứ trôi qua. . . . . . Biết không? Ta thậm chí. . . . . . Không dám nghĩ tới ngươi. . . . . .

“Két” một tiếng. . . . . . Cửa khe khẽ được mở. . . . . .

Nam tử tóc bạch kim một thân áo trắng đó. . . . . . Dưới ánh mặt trời cười rực rỡ đến chói mắt. . . . . .

“Huyền nhi. . . . . .” Ta len lén lau khô nước mắt, thay bằng nụ cười thường ngày.

Huyền nhi đứng dưới ánh mặt trời, hình như có chút thận trọng, tay khẩn trương nắm lại. . . . . .

“Huyền nhi, sao tay bị thương vậy?”

Ta một tay kéo đôi tay dịu dàng thon dài của Huyền nhi, phía trên thậm chí có không ít vết đao. . . . . .

Đôi tay này bình thường chỉ biết viết chữ đánh cờ. . . . . . Đến tột cùng thế nào. . . . . .

“An An, sinh nhật vui vẻ.”

Nụ cười phóng đại, Huyền nhi cẩn thận rút ra một cây trâm từ trong ống tay áo. . . . . .

Làm bằng gỗ. . . . . . Mới tinh. . . . . . Có chút thô ráp. . . . . .

“Huyền nhi tự làm?” Lỗ mũi ta có chút ê ẩm. . . . . . Vì cái sinh nhật này mà cảm động. . . . . .

“Ừ, Huyền nhi đọc sách, nói, nữ tử15 cập cấp. . . . . . Cho nên. . . . . . Huyền nhi hi vọng hôm nay có thể búi tóc cho An An. . . . . .”

Cập cấp. . . . . . Là trưởng thành sao? Không ngờ ở thời không này ta cũng trở thành một đại cô nương đấy.

Quả nhiên là cuộc sống trôi nhanh vội vã như thời gian. . . . . .

“Cám ơn ngươi, Huyền nhi.”

Ta ngoan ngoãn ngồi ở trước gương, mặc cho Huyền nhi cầm cây lược đào mộc, dịu dàng cẩn thận chải tóc ta. . . . . .

Hai năm này, ngày nào. . . . . . Ta cũng như thế chải đầu cho Huyền nhi. . . . . .

Từng chút từng chút một, giống như sợ cái lược rơi xuống làm bản thân mình bối rối. . . . . .

Nhưng 2 năm trôi qua rồi. . . . . . Thật là chẳng chải xong nổi bao giờ. . . . . . Ngược lại càng rối hơn . . . . .

Vậy mà. . . . . . Lại không thể nào rút ra được. . . . . .

Lý Uẩn Đình. . . . . . Ngươi chắc chắn nói ta vô dụng thôi. . . . . .

Ta quả nhiên là người rất vô dụng mà. . . . . .

Suy nghĩ chợt bay đến nơi rất xa. . . . . . Trở lại hai năm trước khi còn ở Lý phủ. . . . .

Lý Uẩn Đình giận ta như thế. . . . . . Rốt cuộc là vì ta đã bỏ qua cái gì chứ?

Hai năm không có tin tức. . . . . . An An chưa bao giờ trách ngươi. . . . . .

Tin tưởng không hề có lý do. . . . . . Chỉ vì ngươi là Lý Uẩn Đình. . . . . . Chỉ vì ngươi cũng như tiếng đàn của ngươi sẽ không gạt người. . . . . . Chỉ vì ánh mắt sáng quắc hôm đó sẽ không gạt người. . . . . .

“An An, xong rồi, thích không?” Giọng nói êm ái, gọi suy nghĩ của ta về.

Ngẩn ra. . . . . .

Nhìn thấy người trong kính, Đơn lê quý đôn, phía trên búi tóc hình xoắn ốc thích hợp có cây trâm mà Huyền nhi tặng cho ta nghiêng nghiêng cắm lên trên. . . . . .

Nước mắt. . . . . . Đột nhiên làm nhòa mắt. . . . . .

Huyền nhi. . . . . . Ta nên làm như thế nào đây? Nên làm cái gì bây giờ?

Trong lồng ngực ấm áp màu trắng đó, lần đầu tiên ta thất thanh khóc rống. . . . . .

Huyền nhi. . . . . . Ta thật sự rất muốn về nhà. . . . . . Nhưng ta lại không muốn làm ngươi đau lòng. . . . . .

Huyền nhi. . . . . . Ta rất lo lắng cho Lý Uẩn Đình. . . . . . Nhưng ngay cả sống chết của hắn ta cũng không biết. . . . . .

Huyền nhi. . . . . . Ngươi dịu dàng như vậy. . . . . . Ta vốn không nên tiếp tục trầm luân nữa. . . . . . Mà ta ngay cả tư cách cự tuyệt ta cũng không có. . . . . .

Huyền nhi. . . . . . Ta ghét bản thân lắm. . . . . . Do do dự dự. . . . . . Được cái này lại mất đi cái khác. . . . . . Muốn mỗi người đều vui vẻ. . . . . . Nhưng cuối cùng lại khiến mỗi người phải chịu khổ vì ta. . . . . .

Buồn cười nhất chính là. . . . . . Những lời này. . . . . . Ta đều không thể nói với ngươi . . . . . Ta không thể mang gánh nặng đến cho ngươi. . . . . . Ta nên lấy cái gì đi bồi thường tất cả những gì ngươi đã mất đây?

Huyền nhi. . . . . . Để cho ta tùy hứng lần này thôi. . . . . . Sinh nhật hôm nay. . . . . . Khóc sảng khoái. . . . . . Sau khi khóc. . . . . . Ta sẽ lại là một An An chỉ biết cười. . . . . .

Sáng sớm ngày hôm đó

Bóng cây loang lổ, tiếng chim kêu làm cho người có chút phiền lòng. . . . . .

Sáng sớm hôm đó, nam tử áo trắng tóc bạch kim cẩn thận ôm lấy một nữ tử đang khóc rống trong ngực mình, tròng mắt đen đột nhiên thay đổi sâu không thấy đáy. . . . . .

Sáng sớm ngày hôm đó, hồng y nam tử bất ngờ đẩy cửa vào. . . . . .

Phá vỡ sự say mê trong phòng. . . . . .

Làm rớt hộp gấm trong tay. . . . . .

Lăn xuống trên đất là một. . . . . .

Là một thứ nạm đầy ngọc nhiều màu rũ xuống . . . . . .

Trâm vàng. . . . . .

Không có ai hiểu nàng hơn ta

“Sơn hà đại địa dĩ chúc vi trần, nhi huống trần trung


80s toys - Atari. I still have