XtGem Forum catalog
Sớm yêu trễ cưới

Sớm yêu trễ cưới

Tác giả: Hạ Mạt Thu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323741

Bình chọn: 9.00/10/374 lượt.

hoàn toàn khống chế tế bào biến chứng, khi đó thời gian càng dài, tế bào ung thư càng kháng thuốc mạnh, tác dụng của thuốc cũng yếu đi.”

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Thích mẹ cắt ngang lời giải thích dài dòng chuyên nghiệp của bác sĩ, hỏi đúng trọng tâm, “Có phải ông ấy không còn nhiều thời gian?”

Bác sĩ liếc mắt đồng tình nhìn hai mẹ con Thích Giai, thở dài, “Dựa theo tốc độ của tế bào ung thư trước mắt, ông ấy nhiều nhất còn chống đỡ được ba tháng.”

“Ba tháng?” Thích Giai đứng lên, kích động xua tay, “Không thể nào, sao có thể chỉ ba tháng, trước kia đều nói một năm. Phùng giáo sư, ông đổi loại thuốc khác đi, đắt một chút cũng không sao, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp xoay sở… tiền…”

Có lẽ do quá kích động, Thích Giai đang nói chuyện chỉ cảm thấy một trận mê muội mãnh liệt đánh úp lại, trước mắt sao vàng đang múa. Cô lắc lắc đầu, biết rõ cần phải thanh tỉnh, nhưng đầu lại càng ngày càng nặng, mới vừa há miệng, còn chưa kịp phát ra thanh âm gì, trước mắt đã tối sầm, ngã gục.

Khi tỉnh lại hình ảnh trước mắt chính là chăn và trần nhà màu trắng, cô ngẩn ra một lát mới phản ứng lại, đây hẳn là đang nằm trên giường bệnh.

“Em tỉnh rồi?” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Thích Giai nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng của Lâm Tiêu Mặc, cười giễu, cô nhất định còn đang nằm mơ, chưa tỉnh lại, cho nên mới xuất hiện ảo giác, thấy Lâm Tiêu Mặc đang ở Bắc Kinh xa xôi.

Ngủ đi, tỉnh lại thì tốt rồi, cô tự thôi miên mình. Không ngờ vừa mới chợp mắt, giọng nam mát lạnh lại truyền đến, “Khát không? Có muốn uống nước không?” Hơn nữa lần này, anh còn nắm tay cô, bàn tay ấm áp khô ráo dán trên làn da cô, chân thật vô cùng.

Cô chậm rãi mở mắt, chớp chớp, “Em có phải còn chưa tỉnh, đang nằm mơ không?”

“Em nếu chưa tỉnh, anh liền đánh mông em đến tỉnh thì thôi.” Lâm Tiêu Mặc hung tợn nói, “Em có biết mình ngủ bao lâu không?”

Thích Giai lắc đầu.

“28 tiếng, em mê man gần 30 tiếng, anh sắp bị em hù chết.”

“Em hôn mê?” Thích Giai chuyển con ngươi, nhớ lại tình huống trước lúc bất tỉnh, cô nhớ rõ lúc ấy bác sĩ Phùng giáo sư đang nói với cô về bệnh tình của ba cô, bản thân giống như có chút cảm xúc không khống chế được, sau đó cái gì cũng không nhớ rõ, bất quá, “Em sao lại té xỉu?”

“Bác sĩ nói em có thể quá mệt mỏi, huyết áp lại thấp đáng sợ, ngay cả 50 cũng chưa đạt.” Lâm Tiêu Mặc đưa tay ôm cô ngồi dậy, đem ly trà sâm trên ngăn tủ đưa tới bên môi cô, “Uống chút trà sâm, bác sĩ nói tốt cho huyết áp.”

Thích Giai liền nhận lấy từ tay anh uống mấy ngụm, trả lại cái ly, thấp giọng, “Huyết áp thấp? Khó trách gần đây em lại cảm thấy đầu choáng váng nặng nề.”

“Vậy sao không nói cho anh biết?” Lâm Tiêu Mặc tức giận nói, “Em không phải đã nói cái gì cũng báo cáo với anh sao?”

“Em nghĩ không có gì, sợ anh lo lắng.” Thích Giai mím môi.

“Em như vậy anh càng lo lắng, em có biết sau khi dì gọi cho anh nói em té xỉu bất tỉnh, anh sợ đến mức mất hồn không.”

“Xin lỗi.” Thích Giai đưa tay vuốt đôi mày đang nhăn chặt của anh, nhỏ giọng lặp lại, “Xin lỗi.”

Lâm Tiêu Mặc bắt lấy tay cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Thích Giai, đồng ý với anh, chăm sóc tốt cho bản thân. Anh biết em lo lắng cho ba em, nhưng anh cũng rất lo cho em, đừng làm cho anh sợ được không?”

Thích Giai lẳng lặng dừng lại trên gương mặt lo âu của Lâm Tiêu Mặc, gật đầu nói, “Được.”

“Vậy em nằm trước đi, anh đi gọi bác sĩ đến.”

Khi Lâm Tiêu Mặc trở về, phía sau có hai bác sĩ đi theo, họ đến trước giường Thích Giai, kiểm tra một hồi, xác định cô đã khôi phục lại bình thường, hỏi, “Lúc trước từng té xỉu qua chưa?”

“Không có.” Thích Giai lên tiếng, “Chỉ vô tình ngồi chồm hổm lâu đứng lên sẽ hơi choáng chút, nhưng lập tức bình thường lại.”

Bác sĩ gật đầu, lại hỏi, “Vậy trước kia thường xuyên xuất hiện choáng váng sao?”

“Cũng không. Nhưng gần đây hơi nhiều, đặc biệt buổi sáng lúc rời giường, sẽ cảm thấy đầu hơi choáng.”

“Ngoại trừ choáng đầu còn có gì không thoải mái không?”

Thích Giai cúi đầu suy nghĩ, nói, “Mấy ngày nay giống như dễ buồn nôn, lúc đánh răng bị nôn khan…”

“Đúng rồi, giống như gần đây rất dễ mệt mỏi, cảm thấy mệt chết được.” Cô bổ sung.

Hai bác sĩ nghe vậy nhìn nhau một cái, lại mỉm cười nhìn Thích Giai, “Kỳ kinh nguyệt gần đây nhất của cô là lúc nào?”

“Lúc nào?” Thích Giai cẩn thận nhớ lại, lài thời điểm nào, hình như là tháng trước, nhưng hình như cũng không đúng.

Bác sĩ thấy cô nghĩ nữa ngày vẫn chưa trả lời, trong lòng đại khái đã biết, vì thế hướng đến y tá vẫy tay, “Giúp cô ấy kiểm tra thai.”

Ngồi trên bồn cầu, Thích Giai nhìn thấy rõ ràng trên que thử là hai vạch, ngơ ngác một hồi, không biết đây là tâm tình gì. Mãi đến khi y tá gõ cửa, thúc giục cô đem que thử ra, cô mới có vẻ đứng dậy mở cửa, trong tay hiện ra rõ ràng thí nghiệm “trung đội trưởng” đưa cho y tá.

“Hai vạch, mang thai rồi.” Y tá cười hì hì nói, “Xét nghiệm máu lần nữa đi.”

Tuy kết quả thử máu buổi chiều mới có, nhưng bác sĩ kết hợp bệnh trạng của cô cơ bản đã phán định là do cô mang thai.

“Làm sao bây giờ?” Cô nằm trên giường, tay nhỏ bất an nắm chặt chăn.

“Cái gì mà làm sao bây gi