
miệng, ăn rất ngon giống như trong trí nhớ.
Ăn cơm xong, Lâm Tiêu Mặc nói muốn đi siêu thị, hai người lại lái xe đi mua sắm. Ở cửa siêu thị, Lâm Tiêu Mặc tay trái lôi ra một chiếc xe đẩy, tay phải đặt sau lưng nghịch ngợm nhéo tay cô một cái.
Thích Giai phì cười,tay bắt được tay anh, lại bị anh nắm lại, bao trọn trong lòng bàn tay.
Thích Giai ý cười càng sâu, cô như thế nào lại cảm thấy hai người họ giống như học sinh trung học lén yêu đương sau lưng cha mẹ, có được cơ hội liền trộm nắm tay một lát?
“Cười gì vậy?” Lâm Tiêu Mặc cũng không quay đầu lại hỏi.
“Vui thôi.” Cô lời ít ý nhiều.
Lâm Tiêu Mặc không nói, chỉ là tay nắm càng thêm chặt.
Hai người đẩy xe dọc theo một đường đi dạo, khi đi ngang qua khu đồ làm bếp, Lâm Tiêu Mặc ngừng lại. Nhìn thấy ánh sáng từ bộ bát đĩa nồi niêu, anh kéo kéo tay Thích Giai, “Chúng ta qua mua một bộ đi.”
“Đề làm gì?” Cô tò mò.
“Nấu cơm a.” Lâm Tiêu Mặc buông tay cô ra, cầm lấy một cái nồi cẩn thận nghiên cứu, “Em xem, chúng ta cũng không thích dùng cơm bên ngoài, vậy về sau tự mình làm được không?”
“Chỗ em không được tiện lắm.” Nơi cô ở là một nhà trọ đơn độc một phòng, mặc dù có cái bếp nhỏ, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể thỉnh thoảng nấu nước, đun cháo gì đó, phải nấu cơm, có chút không ổn.
“Chỗ anh thì được a!” Lâm Tiêu Mặc đem bộ nồi nhập khẩu kia bỏ vào xe đẩy, “Em tới chỗ anh làm. Nếu không, anh nấu cơm cho em cũng được đi.”
“Anh nấu cơm?” Cô không tin mở to hai mắt.
Lâm Tiêu Mặc khẽ vuốt mũi cô, “Bớt coi thường người khác đi, ngày mai để cho em xem tay nghề của bản công tử đây.”
Thích Giai nhịn cười vuốt cằm, còn không quên chế nhạo, “Vậy lát phải nhớ mua thêm lương khô, để ngừa không đủ đồ ăn phải dùng tới.”
Lâm Tiêu Mặc không tiếp tục cùng cô tranh cãi, có đúng hay không, rốt cuộc ngày mai sẽ biết.
Mua nồi xong, lại mua thức ăn. Khi đi ngang qua khu vực sữa tắm, Lâm Tiêu Mặc hỏi về vấn đề tắm gội, “Em thường ngày dùng nhãn hiệu gì? Có thích mùi hương kia không?”
“Em?” Thích Giai kinh ngạc, tiếp theo nói, “Không cần, trong nhà em còn hơn phân nửa bình.”
“Nhà của anh không có.” Anh thần sắc bình thản nói, “Của anh là loại nhẹ nhàng mát mẻ, em tắm rất khô da.”
Thích Giai phản ứng kịp, tầm mắt dời xuống hai tấc, thì thào nói nhỏ, “Không cần đâu, em cũng không phải thường xuyên tắm mà.”
Anh cười, “Để dành khi cần dùng đến thôi.”
Thích Giai mặt ửng đỏ, từ trên giá rút ra một chai sữa tắm DOVE giàu dưỡng chất. Tiếp theo, Lâm Tiêu Mặc lại lấy cớ để dành khi cần dùng đến đó, mua cho cô bàn chải đánh răng, khăn mặt, khăn tắm, dép lê bằng nhựa, thậm chí còn mua cả một bộ áo ngủ tình nhân nữa.
Nhìn núi đồ mua trong xe, Thích Giai không khỏi lắc đầu, đây mà là để dành khi cần dùng ư, đích thị là muốn an cư luôn nha!
Trước khi đến quầy tính tiền, Lâm Tiêu Mặc bỗng dưng đẩy xe đứng trước một kệ đủ màu sắc rực rỡ, Thích Giai ở phía sau tò mò đi lên theo, khi nhìn rõ ràng thứ đựng trên kệ đó, lập tức đỏ mặt.
Lâm Tiêu Mặc thấy cô cúi đầu ngượng ngùng, cố ý cầm lấy hai hộp hỏi, “Bảo bối, em thích hương hoa hồng hay là hương hoa nhài vậy?”
Mặt Thích Giai càng đỏ hơn. Cô liền kéo tay anh đang giương cao xuống, đem hai cái hộp nhỏ toàn bộ ném vào trong xe đẩy, sau đó giúp đẩy xe đi thẳng.
Mới vừa đi được vài bước, chiếc eo nhỏ nhắn được dán lên một đôi bàn tay to. Giọng nam trầm thấp mang theo ý cười chậm rãi đi vào tai cô, “Tiểu trư, buổi tối chúng ta dùng cái nào trước a?”
Chương 19
“Bảo bối, buổi tối chúng ta dùng cái nào trước?”
Thích Giai cấu véo trên cánh tay anh một cái, hung dữ nói, “Mơ tưởng, buổi tối em phải về nhà đó.”
Lâm Tiêu Mặc bắt được tay cô, lý lẽ vững vàng, “Nhà của anh không phải nhà của em sao?”
Thích Giai quay mặt mắt trợn to, không muốn cùng anh tranh luận, tự đẩy xe một đường đến thang máy.
Khi đến lầu trên, nhìn thấy chiếu đang được khuyến mãi. Hiện tại Thích Giai đang ngủ là chiếc chiếu khi mua lúc chuyển nhà bằng hàng mây tre lá, vừa ra mồ hôi vừa dính ướt rất khó chịu, cô sớm muốn thay bằng trúc, xem phía trước đang sôi nổi liền dừng lại nhìn một chút.
Nhân viên thấy thế, nhiệt tình chào đón, mở ra một cái chiếu da, “Loại này là rất dẻo dai, khi nằm thông khí, thấm mồ hôi, tốt hơn so với hàng tre trúc.”
Thích Giai đưa tay cầm lên săm soi, tầm mắt nhân cơ hội mà coi giá bán, giảm giá rồi mà còn gần một ngàn, quá mắc a.
“Tôi không thích loại này.” Cô buông cái đó ra, cầm lên một cái hàng tre trúc, 158 tệ, có lợi ích kinh tế hơn.
Nhân viên bán hàng đang muốn khuyên nữa, Lâm Tiêu Mặc đứng ở một bên bỗng nhiên sáp lại nói, “Hàng tre trúc có phải rất cứng không, đến lúc đó đầu gối rất đau.”
Thích Giai ngẩn ra, lập tức hiểu được, trên mặt bay ra mấy rặng mây đỏ. Cô cho người nào đó hồ ngôn loạn ngữ một cái nhìn xem thường, nói, “Em tự dùng, liên quan gì anh.”
Nói xong lại cảm thấy lời này không đúng, lời của anh vừa rồi cũng không nói là cô sẽ đau đầu gối đúng không?
Xem mặt cô ngày càng hồng, Lâm Tiêu Mặc cũng không đùa nữa, chọn một chiếc chiếu tre trúc bỏ vào trong xe. Lúc đi ngang qua khu chăn màn gối đệm, anh lại dừn