
cho Mưu Phi, “Sư huynh, em là Thích Giai, có chuyện muốn làm phiền anh…”
Cô không phải thường thắng tướng quân, nhưng cô cũng không thể đánh trận mà không có chuẩn bị. DY, cô nhớ rõ hai bên tranh nhau, cô hình như thắng nhiều thua ít.
Cả buổi chiều Thích Giai đều bận rộn, đến khi nhận được điện thoại của Lâm Tiêu Mặc, mới giật mình nhớ tới cuộc hẹn buổi tối.
“Xin lỗi, em lập tức xuống ngay. Anh đợi em một lát.” Cô đem tư liệu lưu lại, vội vàng tắt đi máy tính.
Vừa ra khỏi cửa công ty, xa xa liền nhìn thấy Lâm Tiêu Mặc một thân màu trắng. Thích Giai bước nhanh đi lên trước, mở cửa xe, lại áy náy “Thật xin lỗi, buổi chiều bận quá.”
Lâm Tiêu Mặc lơ đễnh lắc đầu, nghiêng người sang, trên mặt cô hôn lên một cái, “Buổi tối ăn món Tây.”
Thích Giai a một tiếng, thuận tay xoa xoa nơi bị môi hôn, lại rước lấy bất mãn từ Lâm Tiêu Mặc.
“Sao nào? Hôn nhẹ cũng không được?”
Thích Giai cũng ý thức được động tác vừa rồi làm tổn thương lòng tự tôn của anh, vội cười làm lành nói, “Không có, em còn chưa quen.”
“Chưa quen?” Anh nhếch mày, xoay qua, nâng cằm cô, “Anh đây liền hôn đến khi em quen mới thôi.”
“Đừng.” Thích Giai vội vàng ngăn miệng anh lại, nũng nịu tỏ ý không thích, “Đâu đâu cũng có người, bị nhìn thấy sẽ không tốt lắm.”
“Có liên quan gì sao, anh chỉ hôn bạn gái mình thôi.” Anh đúng lý hợp tình.
Thích Giai trở mình, mắt trợn trắng. Thầm than, không hổ là người từ nơi tư bản chủ nghĩa trở về a, trình độ khai hóa cùng cô quê mùa quả thật không cùng cấp độ, chẳng qua biết tranh luận nữa sẽ có hậu quả thế nào,cô liền dùng kế hoãn binh, “Đói quá, cơm trưa cũng chưa ăn, cơm nước xong nói chuyện sau được không?”
Lâm Tiêu Mặc liếc nhanh cô một cái, tuy biết cô đang giả bộ đáng thương, bất quá nhìn thấy cô ôm lấy dạ dày thảm như vậy, anh vẫn là không nỡ a.
Bữa tối đặt chỗ ở khách sạn Kiến Quốc Kiệt Tư Đinh. Nhà hàng Pháp này Thích Giai đã tới hai lần, một lần là khách hàng mời khách, một lần là cùng người thất tình Hứa Đình Đình hóa bi phẫn thành sức ăn.
Ấn tượng lớn nhất của cô đối với nhà hàng này chính là xa hoa. Màn che màu sắc êm dịu, khăn bàn trắng noãn,bộ đồ ăn xa hoa, đồ trang trí thạch anh trong suốt sáng long lanh, khắp nơi đều biểu hiện vẻ quý tộc của người Pháp. Khí chất này cùng với người bình dân như cô hoàn toàn xa lạ. Còn có thức ăn Pháp quốc quy củ phiền phức, đâu chỉ đồ ăn, còn có nghệ thuật thứ hai, thứ ba… Mỗi một món ăn khác nhau được phối với mỗi loại rượu khác nhau, ngay cả ly rượu cũng cực kỳ được coi trọng. Ở đây, bề ngoài trang trí xa hoa, mỗi người đều tao nhã thanh lịch, cho dù một thân lễ phục lộng lẫy, không cẩn thận làm khác người cũng bị chê cười như thường.
Chuyện xưa về công chúa đậu phụ nói cho chúng ta biết, có những thứ không thể làm giả được. Giống như cô vậy, chỉ có thể làm dân thường nhỏ bé, thích hợp ngồi bàn tròn ăn lẩu, cánh tay vung vẫy, chiếc đũa tung bay.
Tuy rằng chán ghét lễ nghi trên bàn ăn, Thích Giai vẫn ăn rất nghiêm túc, cẩn thận, đều là do Lâm Tiêu Mặc mời, cô mới y như bức tranh hồ lô, ăn một chút.
Đồ ăn vừa được bưng ra, Lâm Tiêu Mặc thấy được sự khác thường. Anh nhìn cô, nhẹ giọng hỏi, “Không hợp khẩu vị?”
Thích Giai múc lên cái nấm thang bơ lắc đầu. Nói thật lòng, đồ ăn thức uống ở nơi này đúng là không tệ, cô chỉ là không thích bầu không khí ăn kiểu này thôi.
“Vậy sao vẫn mặt chau mày ủ như vậy?” Anh buông thìa, nắm chặt bàn tay trên bàn của cô, “Nói thật, nếu không anh giận!”
Thích Giai mím môi, rồi xuất ra một nụ cười, “Ăn rất ngon, chỉ là cảm thấy có chút bị bó buộc.”
Lâm Tiêu Mặc chớp mắt, hơi tự trách, “Ngại quá, đặt trước mà không hỏi ý kiến của em. Lần sau sẽ đổi chỗ khác.”
“Không phải, chỗ này rất tốt mà.” Thích Giai giải thích, “Chỉ là, em không quen đến chỗ sang trọng như thế này.”
Lâm Tiêu Mặc nắm thật chặt tay, an ủi nói, “Đồ ngốc, em muốn ăn như thế nào thì ăn, ai dám chê cười em chứ?”
“Chỉ cần anh không chê em mất mặt thì được rồi.” Thích Giai tự giễu, cũng có chút cảm khái. Kỳ thực, cô đã sớm biết, chênh lệch giữa họ là nhiều năm lớn lên trong hoàn cảnh bất đồng, anh ngay cả động tác lau miệng cũng lộ ra phong cách tao nhã cao quý, mà cô cho dù có quen thuộc quá trình dùng cơm, cũng vĩnh viễn không thể khí định thần nhàn. Đây là khí chất, như người ta nói đó là giới hạn của thường dân.
Thích Giai cắn răng, thở sâu, không dám nghĩ ngợi nhiều.
Món ăn nổi tiếng của Kiệt Tư Đinh là thịt bò Kobe. Khi được bê lên, Thích Giai cầm dao nĩa lại suy nghĩ qua thứ tự một lần, mới động tay cắt được một miếng nhỏ, nhưng vừa mới đặt dao cắt miếng thứ hai, đã thấy trong tầm mắt xuất hiện thừa ra một dĩa.
Cô sửng sốt, không hiểu tình hình mà nâng mắt, đợi khi thấy miếng thịt bò bên kia bàn được chia làm từng miếng từng miếng nhỏ, lập tức hiểu ra được, không khỏi có chút cảm động.
“Không cần, em…”
Cô còn chưa nói xong, dĩa của mình đã bị Lâm Tiêu Mặc lấy qua, “Mau ăn, để lạnh ăn sẽ không ngon.”
Một cảm giác đã lâu không gặp, được người khác quan tâm lại hạnh phúc nhộn nhạo ở ngực, thỏa mãn tuyệt vời. Thích Giai đem một miếng thịt bò bỏ vào
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập