pacman, rainbows, and roller s
Sự cám dỗ cuối cùng (Leo cao)

Sự cám dỗ cuối cùng (Leo cao)

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327584

Bình chọn: 9.5.00/10/758 lượt.

t vào tay bà Giản. Trong ảnh, Lâm Cận đứng giữa phòng tiệc trang trí xa hoa, lộng lẫy.

“Bác gái! Sáng nay, Lâm Cận đã qua đời. Trước khi nhắm mắt, ông ấy bảo cháu đưa tấm ảnh này cho bác.”

“Đây là…” Bà Giản không hiểu.

“Bác có thể xem thời gian ở góc tấm ảnh. Nếu cháu nhớ không nhầm thì chính là thời điểm bác và em Tiệp bị đâm xe.”

“Tấm ảnh này có thể chứng minh điều gì? Chứng minh người đâm chúng tôi không phải ông ta? Người như ông ta làm gì có chuyện đích thân ra tay.”

Trịnh Vĩ nói: “Đúng là không thể chứng minh, nhưng trước khi qua đời, ông ấy nói với cháu, ông ấy thừa nhận mình chẳng phải người tốt nhưng tuyệt đối không mất lý trí. Dù muốn che giấu sự thật đi chăng nữa, ông ấy cũng sẽ không hãm hại người vô tội. Hơn nữa, nếu thật sự sai người đâm bác và em Tiệp, làm sao ông ấy có thể để hai người sống sót? Ngộ nhỡ bác tiết lộ sự thật, chẳng phải hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn sao?”

Tay bà Giản run run. “Thế thì tại sao ông ta lại nhận tội ở toà án?”

“Bởi vì Giản Nhu biết nhiều bí mật, Lâm Cận sợ cô ấy sẽ nói ra thân thế của cháu nên mới chủ động nhận tội để mọi chuyện nhanh chóng kết thúc.”

“Tại sao tôi phải tin lời cậu?” Ngữ khí của bà Giản vẫn rất cứng rắn.

“Vậy tại sao bác lại tin vụ tai nạn là do Lâm Cận gây ra? Bác có nhìn thấy không ạ?”

“Tôi…”

“Bởi vì Lâm Cận có chiếc xe tương tự ư? Cháu đã từng điều tra. Khi ấy, mẫu xe này vừa mới tung ra thị trường nên bán rất chạy. Riêng ở Bắc Kinh, một ngày tiêu thụ mười mấy chiếc, làm sao bác có thể khẳng định chiếc xe gây tai nạn là của Lâm Cận?”

“Một ngày tiêu thụ mười mấy chiếc ư?” Bà Giản có chút dao động.

“Vâng ạ!” Trịnh Vĩ nói. “Bác gái! Bác có từng nghĩ năm năm trước, Lâm Cận đã tự nguyện chịu án tử hình để bảo vệ cháu, vậy thì tại sao mười năm trước, ông ấy không thể nhận tội lỡ tay gây ra cái chết của bác trai?”

Bà Giản nhìn con gái út rồi lại nhìn tấm ảnh. Những năm qua, bà bị nỗi thù hận làm mù mắt. Trong lòng bà, Lâm Cận là một người vô cùng tàn nhẫn và độc ác. Vì vậy bà đã không để ý đến một vấn đề quan trọng. Đó là sau vụ tai nạn, nếu không phải sợ con gái bị tổn thương mà bà giữ im lặng thì bà đã công khai tư liệu có sẵn trong tay trước dư luận, Lâm Cận đã thân bại danh liệt từ lâu. Sự sống chết của Lâm Cận hoàn toàn phụ thuộc vào bà, vậy thì với sự từng trải của ông ta, một khi muốn che giấu thân thế con trai, làm sao ông ta có thể gây ra chuyện bất chấp hậu quả? Lẽ nào Lâm Cận bị hiểu nhầm như Trịnh Vĩ nói?

Trịnh Vĩ cũng chẳng nhiều lời. Anh đứng lên. “Đã muộn rồi, cháu không làm phiền bác và hai em nghỉ ngơi. Cháu về đây.”

Giản Nhu cũng đứng dậy. “Để em tiễn anh.”

“Ừ…”

Cho dù quyến luyến không nỡ rời xa nhưng vì buổi tối cuối hạ do thời tiết hơi lạnh, Trịnh Vĩ chỉ cho cô tiễn xuống tầng một.

“Em có chuyện muốn hỏi anh đúng không?” Anh lên tiếng.

“Có thật là vụ tai nạn đó không liên quan đến ông ấy?”

“Ông ấy đã qua đời, sự thật là gì còn quan trọng hay sao?”

“Không quan trọng, nhưng em nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao ông ấy không giải thích rõ ràng với em. Nếu sớm biết ông ấy chưa từng có ý định hãm hại người thân của em, có lẽ em sẽ tha thứ cho ông ấy.”

Trịnh Vĩ đặt hai tay lên vai cô. “Thật ra tấm ảnh này là luật sư của Lâm Cận thu thập được trong quá trình anh giúp ông ấy kháng án năm năm trước. Lúc qua đời, ông ấy không hề nhắc đến chuyện này.”

“Gì hả? Anh lừa mẹ em sao?”

“Cũng không gọi là lừa dối. Anh thật sự tin Lâm Cận không làm như vậy. Với trí tuệ của ông ấy, nếu thật sự muốn hại người khác, tuyệt đối không giữ lại mạng sống, càng không cho em cơ hội trả thù.”

Giản Nhu không thể phản bác lời anh.

“Thật ra anh cũng chẳng muốn nói dối. Anh chỉ hy vọng mẹ và em gái em có thể gạt bỏ thù hận, em cũng không cần chịu nhiều áp lực như vậy.”

Giản Nhu tựa đầu vào vai anh. “Em hiểu rồi.”

“Ngày mai, khi nào quay xong em nhớ gọi điện cho anh, để anh đến phim trường đón em. Ông già nhà anh muốn gặp em và cháu trai ông ấy.”

“Nhỡ là cháu gái thì sao?”

“Bất kể là trai hay gái cũng đều là cháu của ông già.”

Ngày hôm sau, Giản Nhu có nhiều cảnh quay hơn một chút, đến khi trời tối mới kết thúc công việc. Trịnh Vĩ đưa cô về nhà anh, nói đúng hơn là nhà của Trịnh Diệu Khang. Khác với sự tưởng tượng của Giản Nhu, ngoài vị trí đắc địa, ngôi nhà của ông bình thường như không thể bình thường hơn, đồ đạc cũng cũ kĩ, lâu đời. Bây giờ Giản Nhu mới hiểu tính giản dị và kín đáo của Trịnh Vĩ được kế thừa từ đâu.

Vừa vào nhà, ngồi còn chưa ấm chỗ, Trịnh Diệu Khang đã viện cớ bảo Trịnh Vĩ đi mua đồ. Sau đó ông rót cốc nước trắng đưa cho Giản Nhu. “Con không nên căng thẳng.” Ông lên tiếng. “Hiện tại hai đứa đã đăng ký kết hôn, lại có em bé nên ta sẽ không phản đối hai đứa. Ta chỉ có mấy vấn đề muốn hỏi con mà thôi.”

“Bác cứ hỏi đi ạ!” Cô cung kính đáp.

“Thế thì ta nói thẳng nhé! Đầu tiên, ta rất muốn biết thái độ của mẹ con về cuộc hôn nhân của hai đứa.”

Trò chuyện với Trịnh Diệu Khang, mỗi câu, mỗi từ đều phải thận trọng. Giản Nhu ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời: “Mẹ cháu không phản đối. Bà tôn trọng sự lựa chọn của cháu.”

“Ờ! Chuyện