XtGem Forum catalog
Sự cám dỗ cuối cùng (Leo cao)

Sự cám dỗ cuối cùng (Leo cao)

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327373

Bình chọn: 7.5.00/10/737 lượt.

?”

“Đúng thế. Là diễn viên vừa mới tốt nghiệp học viện Điện ảnh, cũng tham gia bộ phim này. Họ đang yêu đương thắm thiết, dính với nhau như hình với bóng.”

Nghe câu này, sắc mặt Trưởng phòng Trịnh mới dịu đi một chút. Nhân cơ hội, Giản Nhu áp sát người anh, hai tay quấn lấy thắt lưng anh, đầy ý vị chòng ghẹo.

Trịnh Vĩ liền nắm cổ tay cô. “Em định quyến rũ anh đấy à?”

“Anh không thích sao?”

Anh đột nhiên xoay người, đè cô vào bờ tường, hôn cô cuồng nhiệt. “Anh thích chủ động hơn.”

Sau một hồi “vận động” kịch liệt, Giản Nhu xuống giường, mở túi vịt quay còn nóng hổi để bồi bổ thể lực. Trịnh Vĩ đưa cho cô một tập tài liệu. “Đây là quà sinh nhật dành tặng em.”

Cô lau ngón tay bóng nhẫy, mở ra xem. Ngoài bìa có dòng chữ lớn: “Studio Giản Nhu”.

“Đây là…”

“Chẳng phải em nói muốn thành lập studio sao? Anh đã giúp em chuẩn bị mọi thủ tục.” Anh lại lấy một bản hợp đồng khác cho cô xem. “Anh đã chia hai mươi phần trăm cổ phần của studio cho Tiêu Thường. Cô ấy nhận lời làm biên kịch độc quyền của em. Đây là hợp đồng.”

Niềm vui đến quá đột ngột, Giản Nhu không biết diễn đạt sự cảm động như thế nào. Cô lao vào lòng anh. “Ông xã! Anh tốt với em quá! Em yêu anh chết đi được!”

“Mỡ trên miệng em dính vào mặt anh rồi này.”

“Môi anh có vẻ hơi khô, để em…”

“Đừng!”

“Anh khỏi cần khách sáo…”

“Anh đâu có…”

Thời khắc này, dù tuyết vẫn rơi đầy trời nhưng họ cảm thấy vô cùng ấm áp.

Ngoại truyện 2: Những câu chuyện cũ

Đêm mùa đông ở Bắc Kinh, bầu trời mù mịt như chuẩn bị xuất hiện một trận tuyết lạnh thấu xương. Đường phố quen thuộc vùn vụt lướt qua, Diệp Chính Thần không có tâm trạng thưởng thức cảnh đêm ở quê nhà, chỉ chau mày gọi điện thoại. Sau nhiều hồi chuông, đầu bên kia lại truyền đến giọng nói máy móc: “Thuê bao quý khách vừa gọi không có người bắt máy.”

Anh vừa định gọi tiếp thì trên màn hình nhấp nháy cái tên Ngũ Kiến Phàm.

“Cậu đi đến đâu rồi?” Ngũ Kiến Phàm hỏi.

“Tôi sắp đến Triều Dương Môn rồi.”

“Được. Bọn tôi sẽ chờ cậu ở chỗ cũ.”

“Tôi không gọi được cho anh Vĩ gì cả. Anh ấy đang ở chỗ bọn cậu à?” Diệp Chính Thần hỏi.

“Không! Tôi tưởng anh ấy ra sân bay đón cậu?”

“Tôi có liên lạc được với anh ấy đâu.” Vì ở Nhật Bản không thể tuỳ tiện gọi điện nên Diệp Chính Thần không thông báo trước với Trịnh Vĩ rằng mình sắp về nước. Xuống máy bay, anh mới gọi điện nhưng đối phương chẳng nghe máy.

Ngẫm nghĩ một lúc, Ngũ Kiến Phàm chợt nhớ ra một chuyện: “Tôi biết rồi. Chắc là anh ấy đang ở trên sân thượng nhà tôi. Tiếng quạt thông gió ở nơi đó hơi ồn nên không nghe thấy chuông điện thoại.”

“Sân thượng ư? Nhà nào cơ?”

“Căn hộ Lam Trù Danh Toạ, chính là nhà cũ của Phác Nghị Minh ấy.”

“Tôi đi tìm anh ấy đây. Lát nữa chúng tôi tới sau.”

Tuyết không biết rơi từ lúc nào. Trên đường đi, Diệp Chính Thần nghĩ mãi cũng không hiểu, Trịnh Vĩ lên sân thượng làm gì trong thời tiết giá lạnh thế này. Cho tới khi leo đến nơi, nhìn thấy Trịnh Vĩ vừa ngồi uống bia vừa dõi mắt về phía màn hình quảng cáo ở toà nhà đối diện, anh mới hiểu rõ mọi chuyện.

Bắc Kinh đang ở trong mùa đông rét mướt, hình ảnh trong quảng cáo là Tam Áấm áp. Dưới bầu trời xanh biếc, cô dâu mặc bộ váy cưới trắng muốt chạy trên bãi cát. Một người đàn ông cao lớn ôm cô từ phía sau, hôn lên gương mặt xinh đẹp của cô. Sau đó anh ta đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô dâu. Cô ôm cổ người đàn ông, thì thầm: “Em yêu anh!”

Tam Á: địa danh du lịch nổi tiếng thuộc đảo Hải Nam.

Dưới màn hình xuất hiện dòng chữ: “Ánh hào quang chói lọi nhất trên thế giới này chỉ thuộc về mình em.” Còn người đẹp mặc váy cưới, nở nụ cười ngọt ngào trong quảng cáo chính là Giản Nhu.

Trịnh Vĩ mở lon bia cuối cùng, ngửa đầu uống một ngụm lớn. Tuyết rơi đầy áo khoác mỏng của anh, khiến bóng lưng anh có phần thê lương.

Diệp Chính Thần thở dài, đi đến bên Trịnh Vĩ. Nghe thấy tiếng động, Trịnh Vĩ liền quay đầu. Nhìn rõ mặt đối phương, anh ngây ra vài giây rồi ném lon bia vẫn còn một nửa vào người Diệp Chính Thần.

Diệp Chính Thần định né tránh nhưng cuối cùng không nhúc nhích, để bia bắn tung toé lên ngực mình.

“Mẹ kiếp! Anh còn tưởng chú toi rồi!” Trịnh Vĩ chửi thề.

Diệp Chính Thần mỉm cười, ngồi xuống cạnh anh. “Có người anh em như anh, em đâu nỡ chết!”

“Không nỡ ư? Chú nói đi là đi, cũng chẳng tiết lộ đi đâu, điện thoại thì tắt, biệt tăm biệt tích. Nếu không phải ông già nhà chú bảo chú có gọi điện về báo bình an, anh đã đến nhà xác nhận thi thể rồi.”

Diệp Chính Thần vỗ vai anh. “Em cũng chẳng muốn, nhưng ở bên đó không tiện liên lạc với anh.”

“Không tiện ư? Rốt cuộc chú đi đâu vậy?”

Thấy đối phương im lặng, Trịnh Vĩ cũng không hỏi nhiều. Là anh em thân thiết từ nhỏ đến lớn, anh hiểu rõ con người Diệp Chính Thần. Cậu ta không tiết lộ, chứng tỏ có nỗi khổ riêng. Dù thế nào thì Diệp Chính Thần cũng đã bình an trở về, chứ không phải toàn thân đầy máu hoặc mắc bệnh hiểm nghèo như trong cơn ác mộng, anh đã cảm tạ trời đất rồi.

Trên màn hình quảng cáo ở phía đối diện lại xuất hiện hình ảnh cô dâu xinh đẹp. Trịnh Vĩ muốn uống bia để giải toả tâm trạng đè nén nhưng nửa lon cuối c