pacman, rainbows, and roller s
Sự cám dỗ cuối cùng (Leo cao)

Sự cám dỗ cuối cùng (Leo cao)

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327384

Bình chọn: 10.00/10/738 lượt.

ĩ lái xe đưa anh về nhà. Trên đường, anh không kìm được, cất tiếng hỏi vấn đề không nên đả động nhất: “Em nghe nói Giản Nhu sắp kết hôn?”

“Ừ.” Trịnh Vĩ bình thản trả lời nhưng bàn tay vô thức siết chặt vô lăng.

“Anh vẫn không thể từ bỏ sao?”

“Anh đã điều tra tên đó. Hắn là một kẻ lăng nhăng, từng quan hệ với nhiều nữ nghệ sĩ.”

“Thế thì sao nào?”

“Hắn không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy…” Trịnh Vĩ ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Anh muốn nói chuyện với cô ấy.”

“Khỉ thật!” Diệp Chính Thần không kìm nổi, buông tiếng chửi thề.

Vài ngày sau, thấy tâm trạng của Trịnh Vĩ rất tốt, Diệp Chính Thần hỏi: “Anh đã tìm cô ấy nói chuyện chưa?”

“Anh đứng bên ngoài nhà cô ấy cả buổi tối mà cô ấy không mở cửa.”

“Sao anh không gọi điện cho em?”

“Chú có cách à?” Trịnh Vĩ hỏi lại.

“Em sẽ phá cửa nhà cô ấy.”

Trịnh Vĩ cười. “Anh cũng có thể phá… nhưng anh sợ cô ấy nhảy lầu.”

Nghĩ đến vụ tai nạn ô tô, Diệp Chính Thần cảm thấy rất có khả năng đó.

Cửa phòng VIP mở ra, mấy ngôi sao nữ do Ngũ Kiến Phàm sắp xếp đi vào. Ai nấy đều xinh đẹp ngời ngời. Cô gái ngồi cạnh Trịnh Vĩ có mái tóc dài ngang vai, thân hình bốc lửa, gương mặt nhìn nghiêng rất giống Giản Nhu.

Tối hôm đó, họ uống đến tận nửa đêm, Trịnh Vĩ dẫn cô gái ra về. Trước khi đi, Diệp Chính Thần hỏi anh: “Anh không sợ bẩn giường à?”

Như nghe thấy câu chuyện hài hước, Trịnh Vĩ cười một lúc mà không trả lời.

Đêm khuya, trong phòng khách sạn, Trịnh Vĩ đứng bên cửa sổ châm điếu thuốc. Ngôi sao nữ mặc bộ váy áo vừa cởi ra, lại nhìn xấp tiền trên giường rồi cất giọng oán trách: “Ý anh là gì vậy?”

“Cô có thể đi được rồi.”

“Tại sao? Vừa rồi vẫn còn rất vui vẻ, sao tự dưng anh…”

Trịnh Vĩ chẳng nói chẳng rằng, mở cửa đi nhanh ra ngoài. Lúc khép cửa, anh nghe thấy tiếng thuỷ tinh bị đập vỡ ở bên trong.

Cô gái hỏi anh tại sao. Thật ra anh cũng muốn hỏi bản thân, tại sao lại như vậy? Tại sao dù là người phụ nữ xinh đẹp hơn cô, thân hình bốc lửa hơn cô cũng không thể khơi gợi hứng thú trong anh? Rõ ràng vừa rồi anh đã say, trong đầu toàn là hình bóng diễm lệ của cô khi ngồi trên người anh, khiến toàn thân anh hừng hực, chỉ muốn lột bỏ y phục của cô để giải phóng khao khát tích tụ bấy lâu, nhưng khi nhìn rõ người phụ nữ trước mặt, máu nóng trong người anh như đông lại ngay tức thì. Khi ý thức được người phụ nữ trong lòng mình không phải là cô, anh thật sự không muốn tiếp tục, cũng chẳng có cách nào tiếp tục. Lần nào cũng thế.

Trịnh Vĩ vô thức lái xe đến nhà Giản Nhu. Cô vẫn chưa ngủ, phòng vẫn sáng đèn. Những lúc như bây giờ là thời khắc cô ở gần anh nhất. Tâm trạng phiền muộn bỗng lắng xuống, anh tựa vào thành ghế, dõi mắt lên ô cửa sổ nhà cô, bất giác chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Anh nằm mơ thấy cô đi xuống dưới, gõ cửa xe, hỏi anh: “Tại sao anh lại ở đây?”

Anh đáp: “Anh biết em nhớ anh nên ở đây đợi em.”

Cô muốn rời đi nhưng bị anh kéo lên xe, hôn ngấu nghiến. Trong cuộc ái ân cuồng nhiệt, cô vừa ôm vai anh vừa thì thầm: “Trịnh Vĩ! Em yêu anh! Em nhớ anh!”

Thật ra anh biết đây chỉ là giấc mộng nhưng không muốn tỉnh dậy. Thời khắc đó, anh mới hiểu mình không thể chấp nhận người phụ nữ khác là do từ đáy sâu nội tâm, anh vẫn không thật sự bỏ cuộc. Anh vẫn chờ đợi một ngày nào đó cô có thể gạt bỏ thù hận, trở về bên anh.

Có người nói, thời gian có thể xoá nhoà tất cả. Năm năm tương đương hơn một nghìn tám trăm ngày đêm, nghe ra thì đủ dài để lãng quên một người nào đó, nhưng mỗi khi xem lịch trên di động, quá khứ vẫn hiện rõ mồn một trong đầu, Trịnh Vĩ mới nhận ra câu này đúng là lừa đảo. Người muốn quên chỉ cần một giây là đủ. Người không muốn quên, thời gian sẽ như mũi dao sắc nhọn, càng khắc sâu vào ký ức.

Trong lúc Trịnh Vĩ cảm khái, thang máy đã xuống đến nơi. Vừa định đi ra ngoài, một người phụ nữ bất chợt xuất hiện trong tầm mắt của anh. Trong năm năm qua, không dưới một lần anh tưởng tượng cảnh gặp lại Giản Nhu, cũng nghĩ tới nhiều câu thoại, ví dụ: “Lâu rồi không gặp…”, “Em có khoẻ không?”, hay là thản nhiên nói: “Em có rảnh không? Cùng tôi ăn bữa cơm nhé!”…

Tuy nhiên khi cô thật sự gần kề, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của cô, nhìn từng sợi tóc trên đầu cô, anh chỉ muốn thốt ra một câu: “Giản Nhu, chúng ta bắt đầu lại đi!”

Đúng vậy, tại sao không thể bắt đầu lại, không thể ôm hôn, thật lòng nói câu “Em yêu anh” và “Anh yêu em” cơ chứ? Trong đầu tràn ngập ý nghĩ này nên anh vô thức nhìn Giản Nhu đăm đăm. Cuối cùng cô không chịu nổi, ho khẽ một tiếng, anh mới định thần, đưa mắt đi chỗ khác.

“Em sao thế? Tiếp khách xong rồi à?” Anh hỏi.

“Anh biết rồi, cần gì phải hỏi?” Ngữ khí của cô đầy mờ ám khiến anh liên tưởng đến những tin lá cải về “quy tắc ngầm” trên mạng.

Cố gắng kìm nén nỗi buồn bực, anh hỏi: “Nếu không ngại thì hãy tiết lộ một chút, giá của em là bao nhiêu?”

“Bình thường tôi không nhận tiền, chỉ xem đối phương cho tôi diễn vai thế nào.”

“Chỉ cần đưa em lên làm nữ chính, là ai cũng được, đúng không?” Trịnh Vĩ hỏi. Cô đã thật sự thay đổi, không còn là Giản Nhu trong sáng ngày nào.

“Tất nhiên bao gồm cả anh, Trưởng phòng Tr