
giải quyết chuyện đó.”
“Phim gì mà hay vậy? Của Nhật Bản phải không?”
“Không. Là Titanic của Mỹ.”
Diệp Chính Thần tỏ ra kinh ngạc: “Một tác phẩm bi tráng như vậy cũng khiến anh không thể kiềm chế sao?”
Mọi người đều cười. “Có lẽ cô gái đó rất quyến rũ, đúng không?”
Trịnh Vĩ nhếch miệng: “Điều quan trọng là tôi giữ mình quá lâu rồi.”
Nghiêm Vũ cảm thấy mình đã phải lòng anh mất rồi. Nguyên nhân không phải bởi anh là con trai Trịnh Diệu Khang mà là vì anh không giống những người đàn ông khác. Anh thà uống say, thà tiết lộ mối tình đầu và đêm đầu tiên chứ không tuỳ tiện hôn phụ nữ. Còn nữa, trong lúc hồi tưởng chuyện quá khứ, ánh mắt anh chứa chan tình cảm, khiến cô như bị tan chảy trong đó.
Kể từ hôm ấy, Nghiêm Vũ thường tham dự những buổi tụ tập của bọn họ nhưng không gặp Trịnh Vĩ. Cô dò hỏi mới biết anh là quân nhân, sau khi tốt nghiệp đã tham gia huấn luyện ở một học viện chỉ huy quân sự nào đó. Bình thường, anh hầu như không có cơ hội ra ngoài chơi.
Nghiêm Vũ tưởng không bao giờ còn được gặp lại Trịnh Vĩ thì tình cờ cô nhìn thấy anh tại một bữa cơm xã giao. Lần này anh rất kiệm lời, phần lớn thời gian đều cúi đầu uống rượu. Di động đổ chuông, anh lấy ra xem nhưng lập tức đặt xuống bàn, không bắt máy cũng chẳng từ chối cuộc gọi. Nghiêm Vũ đoán, người gọi điện chắc chắn là người có ý nghĩa đặc biệt với anh nên lén liếc nhìn màn hình. Không ngờ, trên đó hiện lên một chữ “Mẹ”. Từ việc anh không chịu nhận điện thoại của mẹ có thể thấy mâu thuẫn giữa hai mẹ con tương đối gay gắt.
Ăn cơm xong, Trịnh Vĩ liền cáo từ. Nghiêm Vũ không nghĩ ngợi, lập tức chạy theo, hỏi anh: “Em có thể đi nhờ xe không?”
Trịnh Vĩ chẳng từ chối, thế là cô lên xe của anh. Chiếc xe vừa ra khỏi câu lạc bộ một đoạn thì một người phụ nữ trung niên với dáng vẻ quý phái, sắc mặt tiều tụy chạy ra trước mũi xe. Người tài xế lập tức phanh gấp. Trịnh Vĩ kéo cửa kính, nói với tài xế: “Lái xe đi!”
“Nhưng phu nhân…”
“Mau lái xe!”
Tài xế không dám nhiều lời, lập tức phóng vụt đi, để lại người phụ nữ đau khổ ở đằng sau.
Nghiêm Vũ lén quan sát vẻ mặt của Trịnh Vĩ. Lúc này anh như hoà tan vào bóng đêm, không có bi thương lẫn oán hận, chỉ có tăm tối không thấy ánh mặt trời.
Nghiêm Vũ gặp Trịnh Vĩ lần thứ ba vào ngày sinh nhật của anh. Anh chàng họ Lý nói Trịnh Vĩ thích nghe cô hát, mời cô đến hát một bài để chúc mừng anh. Cô liền vui vẻ nhận lời.
Không khí buổi tiệc rất náo nhiệt, tâm trạng của Trịnh Vĩ cũng khá tốt. Nhưng không hiểu tại sao ánh mắt của anh đột nhiên vụt qua tia bi thương rồi lại ngông cuồng. Anh không những không cự tuyệt cử chỉ thân mật của Nghiêm Vũ mà còn ôm cô vào lòng.
Cuối cùng Trịnh Vĩ say khướt. Anh lảo đảo đứng dậy, nói với mọi người ra ngoài hít thở không khí. Nghiêm Vũ không yên tâm nên đi theo đỡ anh. Ra ngoài, Trịnh Vĩ đột nhiên đẩy cô ra, cất giọng lè nhè: “Em về đi, đừng bám theo tôi nữa.” Nói xong, anh loạng choạng bước về phía bãi đỗ xe.
Nghiêm Vũ vẫn đi theo Trịnh Vĩ. Thấy anh lên xe và nổ máy, cô lập tức lao ra chắn trước đầu xe. Trịnh Vĩ ngồi im, nhìn cô qua tấm kính chắn. Ánh mắt chứa đầy yêu và hận của anh khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ. Giây tiếp theo, anh đột nhiên xuống xe. Nghiêm Vũ còn chưa kịp phản ứng, anh đã ôm cô vào lòng.
“Tại sao em lại xuất hiện trước mặt anh? Vì muốn cho anh thấy em và Nhạc Khải Phi rất tình tứ phải không?”
Nghiêm Vũ hoàn toàn mù mờ. Nhạc Khải Phi ư? Cô chợt nhớ, gần đây trên mạng xuất hiện tin đồn công tử của công ty truyền thông Thế kỷ đang hẹn hò với một nữ diễn viên trực thuộc. Cách đây không lâu có người chộp được ảnh họ ở Hồng Kông ba ngày ba đêm, cùng dùng bữa và tắm nắng. Lẽ nào Trịnh Vĩ nhìn nhầm cô thành nữ diễn viên đó?
“Hay là bởi vì…” Thấy cô không trả lời, anh cất giọng dịu dàng: “Em muốn gặp anh?”
Nghiêm Vũ gần như không thể tin nổi giọng nói này là của Trịnh Vĩ. Một người đàn ông luôn lãnh đạm và xa cách như anh lại có thể nói bằng giọng hèn mọn và chờ mong đến thế. Thì ra trong trái tim anh luôn cất giấu hình bóng một người con gái.
“Em chỉ muốn nhắc anh… anh vừa uống nhiều rượu nên không thể lái xe…” Biết rõ anh nhận nhầm người nhưng có lẽ do quá lưu luyến hơi ấm toả ra từ vòm ngực của anh nên cô không đính chính.
“Nếu anh gặp tai nạn, em có đau lòng không?”
“Em… có…”
Trịnh Vĩ phủ môi xuống. Nghiêm Vũ vội né tránh. Anh không cho cô phản kháng, hôn lên mái tóc cô. Nghiêm Vũ cảm nhận được tình yêu bị kìm nén đã lâu của anh, không phải ham muốn dục vọng mà chỉ là nỗi nhớ nhung mãnh liệt cần được phát tiết.
Cô ra sức vùng vẫy nhưng bị anh dùng cánh tay phải giữ chặt. Tay trái anh vuốt ve mái tóc dài, đôi môi dừng lại sau vành tai cô. Động tác của anh rất thành thục và tự nhiên, tựa như từng làm chuyện này vô số lần.
Nghiêm Vũ đẩy mạnh Trịnh Vĩ. Cũng chẳng phải cô không muốn anh mà cô hy vọng anh đừng coi cô là người phụ nữ khác, để rồi sau này hối hận. Tuy nhiên Trịnh Vĩ lập tức ôm chặt lấy cô, lôi vào trong xe.
“Không, không được!” Nghiêm Vũ ra sức lắc đầu, không cho anh hôn lên môi mình. Trong khoảng thời gian cưỡng ép và phản kháng, ô tô r