
hóc. Hắn chán ghét hỏi.
_Tại sao bà lại khóc ? Bà định đóng kịch với ai ? Bà cho những lời vừa rồi của tôi đang sát muốn vào lòng bà à ? So với những gì mà bà gây ra cho mẹ tôi thì có đáng vào đâu. Bà đúng là dồ mặt dày ! Tôi căm ghét những kẻ phản trắc như bà.
Ông Cao quát.
_Câm ngay ! Bố cấm con được ăn nói với bà ấy như thế ? Con có biết bà ấy là ai không ?
Bà Nhung van xin.
_Em xin anh. Xin anh đừng nói gì cả. Thằng bé giận em là đúng. Chính em đã hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của nó.
Ông Cao dịu dàng bảo bà Nhung.
_Em đừng nói thế. Lam tự vẫn chết không phải là lỗi của em. Mọi chuyện đều là do anh. Nếu ngay từ đầu, anh sống thật với con người mình thì đã không xẩy ra nhiều chuyện như bây giờ.
Nhìn cử chỉ yêu thương và tình cảm của hai người. Hắn ngứa mắt.
_Đi đi ! Đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa !
Đi lướt qua hai người. Mở cổng, hắn dắt xe vào trong. Ông Cao hỏi.
_Con nhất định không chịu đi ?
Hắn cộc lốc trả lời.
_Không !
_Bố mong con nghĩ lại.
Hắn cau có.
_Tôi đã nói là tôi không muốn đi. Ông muốn tôi đến đó làm gì ? Đến đó để xem ông và mẹ con bà ta sống sung sướng, vui vẻ và hạnh phúc như thế nào sao ? Ông muốn tôi nuối tiếc hay tức giận vì đã rời bỏ ngôi nhà đó sao ? Xin lỗi, nhưng tôi không có hứng.
Xập mạnh cánh cổng. Dựng chân chống xe. Hắn bỏ đi vào trong nhà. Bà Nhung ôm lấy mặt, bà khóc nấc. Ông Cao thở dài. Tất cả bi kịch này cũng đều do ông tạo nên. Ông không thể trách hắn đã đối xử lạnh lùng và hỗn láo với ông. Chính ông là một người bố không ra gì, ông không có tư cách phê phán hay chỉ trích hắn.
Dìu bà Nhung lên xe. Cả hai ông bà lủi thủi đưa nhau đi về. Trên đường đi, bà Nhung không ngừng khóc. Bà khóc trong đau đớn và tủi nhục. Bà luôn mang tiếng là cướp chồng và hại chết người vợ trước của ông Cao nhưng sự thực thế nào chỉ có mình bà và ông Cao hiểu. Người ngoài không thể hiểu được ẩn tình bên trong.
Bà Nhung yêu thương hắn như con trai của mình. Bà luôn muốn mang lại tất cả mọi điều tốt đẹp và sung sướng đến cho hắn nhưng sự thực bà chỉ mang lại bất hạnh, nỗi đau và thù hận. Bà là một người đàn bà tồi tệ. Bà tự nhận mình là một kẻ không ra gì. Nếu có thể cho bà lựa chọn lại. Bà sẽ chọn rời xa ông Cao ngay từ đầu. Nếu bà làm thế, bi kịch và nỗi đau sẽ không kéo dài cho đến tận bây giờ.
Kéo đầu bà Nhung vào vai mình. Ông Cao an ủi.
_Em đừng lo và đừng buồn. Sớm muộn gì thằng Tuấn Vũ cũng hiểu cho chúng ta thôi. Anh nghĩ em và anh nên nói sự thật cho nó biết.
Bà Nhung đau khổ nói.
_Em nghĩ tốt nhất em và anh đừng nói gì vội. Em không muốn nó phải chịu thêm đau khổ và thêm nhiều cú sốc nữa.
Ông Cao không đồng tình.
_Em còn muốn dấu nó đến bao giờ nữa. Mỗi lần thấy nó đối xử lạnh lùng và tàn nhẫn với em, anh không chịu được.
Lau hai dòng lệ lăn dài trên má. Bà Nhung nói.
_Em sẽ nói cho nó biết nhưng không phải lúc này. Em thấy nó căm thù em cũng tốt. Nhờ thế nó sẽ sống mạnh mẽ lên. Tuy là em đau lòng và trái tim em bị xé ra từng mảnh nhưng chỉ cần nó còn sống khỏe mạnh và đang cố gắng thực hiện ước mơ của nó là em mừng rồi.
_Em thật là ngốc. Nếu nói sự thật cho nó biết, anh tin mọi hiểu lầm và đau khổ sẽ chấm rứt. Anh sẽ cho em và thằng Tuấn Vũ thêm một thời gian nữa, nhưng nếu mà nó vẫn con ngoan cố và đối xử không ra gì với em. Anh sẽ nói cho nó biết sự thật, lúc đó dù em có ngăn cấm anh cũng phải nói.
Bà Nhung im lặng không đáp. Bà không biết khi được nghe kể lại toàn bộ sự thật rồi liệu Tuấn Vũ có chấp nhận và tha thứ cho bà không hay là Tuấn Vũ lại hận và căm ghét bà thêm.
Nhắm mắt lại, bà không dám nghĩ tiếp. Bị mọi người xung quanh và Tuấn Vũ khinh ghét hơn mười năm qua, bà đã chịu đựng quen rồi. Trong mắt họ bà là một người phụ nữ lăng loàn, phản trắc. Bà là một kẻ không ra gì. Bà chấp nhận bị mọi người khinh ghét nhưng bà không thể chịu đựng được khi chính thằng con trai do bà sinh ra lại căm hận bà và coi bà như kẻ thù của nó. Bà không thể thở được mỗi lần nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng và vô cảm của Tuấn Vũ .
Bà không biết phải làm gì để rút ngắn khoảng cách giữa hai mẹ con. Chính bà là người đã đẩy Tuấn Vũ rời xa mình. Chính bà đã lựa chọn ra đi nhưng cũng chính vì hành động ngu ngốc của bà đã tạo ra bi kịch về sau này. Bà hối hận nhưng e rằng không còn kịp nữa.
Bà đang cố gắng tìm cách sửa chữa lại mọi thứ và đang tìm cách để hàn gắn lại nỗi đau do bà gây ra cho Tuấn Vũ. Bà hy vọng Tuấn Vũ sẽ hiểu và tha thứ cho bà.
Bà Nhung và ông Cao vừa rời khỏi. Hoàng Phong phóng xe máy đến nhà Tuấn Vũ. Nhìn mẹ mình khổ sở và khóc lóc trước mặt Tuấn Vũ. Hoàng Phong đau đớn và thương xót cho bà. Mối quan hệ giữa hai anh em chưa bao giờ tốt đẹp. Nếu có gặp nhau Tuấn Vũ chỉ lạnh lùng lướt qua và không nói gì. Ngay cả việc Hoàng Phong có tồn tại ở trên đời này hay không, Tuấn Vũ cũng chẳng thèm quan tâm.
Tuấn Vũ luôn lựa chọn hai cách sống cho riêng mình, một là quan tâm đến, hai là coi như không biết gì. Dù chọn thù hận hay thương yêu, Tuấn Vũ cũng đặc biệt quan tâm đến đối tượng của mình. Một khi Tuấn Vũ chọn lờ đi, thì dù người đó có chết ngay trước mặt, Tuấn V