Polaroid
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3214410

Bình chọn: 7.5.00/10/1441 lượt.

ũ cũng coi như không có gì.

Hoàng Phong là em cùng cha khác mẹ với Tuấn Vũ nhưng thực ra họ là do cùng một người mẹ sinh ra. Chỉ vì bà Nhung không nói rõ chuyện này cho Tuấn Vũ và Hoàng Phong biết nên hai em tưởng họ là anh em cùng cha khác mẹ. Nếu bà Nhung và ông Cao chịu nói sớm, mối quan hệ giữa hai anh em sẽ không tồi tệ như bây giờ.

Tuấn Vũ không sỉ nhục hay tìm cách đánh đập Hoàng Phong. Tuấn Vũ không làm gì cả. Tuấn Vũ chỉ coi như điếc, như câm, như mù khi gặp và nhìn thấy Hoàng Phong. Đối với Tuấn Vũ, Hoàng Phong chẳng khác gì một người vô hình, một người không có một chút giá trị và một chút ý nghĩa nào.

Mặc dù bị anh trai lờ đi và bị đối xử lạnh lùng nhưng Hoàng Phong thực lòng yêu thương và quý trọng Tuấn Vũ. Hoàng Phong biết thân phận mình, biết mình chỉ là một đứa con của người vợ lẽ. Hoàng Phong cũng biết nguyên nhân và lý do mẹ của Tuấn Vũ chết nên càng cảm thấy có lỗi hơn. Biết mình không có quyền chỉ trích thái độ đối xử không ra gì với mẹ mình nhưng phận làm con, lại thương mẹ mình hết mực, Hoàng Phong không thể ngồi yên.

Tắt máy xe, dựng chân chống. Hoàng Phong bấm chuông cổng. Tuấn Vũ đang nằm nghe nhạc trong phòng. Tiếng nhạc dịu nhẹ khiến lòng Tuấn Vũ thanh thản. Âm nhạc giúp giảm bớt căng thẳng và tức giận trong người.

Nghe tiếng chuông cổng bấm inh ỏi. Vừa giận, vừa bực. Tuấn Vũ cáu.

_Mình đã nói là không muốn gặp, không muốn nói chuyện và đã đuổi họ về rồi. Họ còn muốn gì nữa ?

Hắn mặc họ muốn bấm chuông cổng bao nhiêu thì bấm. Hắn mở nhạc to hơn. Nằm xuống giường. Mắt nhìn thẳng lên trấn nhà, tay vắt ngang trán, hắn nghĩ ngợi hết chuyện nọ đến chuyện kia.

Hoàng Phong bực mình, không ngờ ông anh trai của mình lại lì lờm như thế. Vốn là một người nghịch ngợm và hay phá phách. Không được mở cổng để vào nhà. Hoàng Phong tự trèo vào trong. Cánh cổng ngắn ngủn thế này làm sao làm khó được Phong.

Ngôi nhà mà Vũ đang sống không phải nằm trên một con đường chính nên khá yên tĩnh và bình yên. Con hẻm nhỏ trồng toàn cây bàng và cây phượng hai bên nên trông rất thơ mộng và xanh tươi. Sống ở một nơi nhiều cây và hoa thế này đúng là rất giống một thiên đường. Nhưng Phong biết anh trai mình là một người lạnh lùng. Vũ sẽ chẳng quan tâm mình đang sống ở đâu mà chỉ quan tâm căn nhà đó có yên tĩnh và có được sống một mình không thôi.

Mở cửa phòng, Phòng đi thẳng vào trong. Không biết anh trai ở phòng nào nên Phong tò mò quan sát xung quanh. Nghe tiếng nhạc phát ra từ một căn phòng trên lầu hai. Phong vội đi lên lầu.

Không cần gõ cửa, cũng không cần biết Vũ có đồng ý và vui lòng vì sự xuất hiện của mình hay không ? Phong mở cửa phòng. Vũ đang chìm đắm trong tiếng nhạc và suy nghĩ của bản thân nên không hay Phong đang đứng nhìn mình ở giữa phòng.

Nhăn mặt vì tiếng nhạc sầu thảm, réo rắt. Phong tắt đầu quay băng. Lúc này Vũ mới chú ý đến sự xuất hiện của Phong. Đứng bật dậy, mắt trừng trừng nhìn thằng em trai. Vũ căm tức hỏi.

_Mày đến đây làm gì ? Ai cho phép mày vào đây ? Mau đi ra !

Phong nhún vai, hai tay đút vào túi quần.

_Chẳng cần ai đồng ý cho tôi vào cả. Tôi thích vào thì tôi vào thôi.

_Mày muốn gì ?

_Tôi muốn nói chuyện với anh.

_Giữa tao và mày không có gì để nói với nhau.

Phong chọc tức Vũ.

_Tôi tưởng anh có nhiều điều để nói với tôi. Chẳng phải anh luôn nhìn tôi bằng thái độ thù hằn và chán ghét là gì ?

Vũ khinh khỉnh đáp.

_Nếu mày đã biết như thế thì mày nên biến đi. Đừng để tao phải túm cổ xếch mày ra khỏi đây.

Phong thách thức .

_Nếu có giỏi thì anh làm đi ! Đừng tưởng tôi sợ anh.

Vũ tức giận hét.

_Mày đến đây để tìm cách gây sự với tao. Mày nên nhớ tao không có lỗi gì với mẹ con mày cả. Tao không hại ai, cũng không gây tổn hại gì cho mẹ con mày. Tao đã ra đi, đã nhường lại mọi thứ cho mày. Mày còn muốn gì nữa ? Hay là mày đến đây để đe dọa và bắt tao phải rời khỏi đây.

Vũ lạnh lùng nói tiếp.

_Tao đã nhường nhịn rất nhiều. Nếu mày không biết điều thì đừng có trách tao.

Phong thật lòng nói.

_Tôi không cần anh phải rời khỏi nhà, không cần anh phải nhường thứ gì cho tôi. Chúng ta không thể sống hòa thuận và vui vẻ bên nhau được sao ? Tại sao chúng ta phải chọn cách sống thù hằn và căm giận nhau như thế ? Anh không thấy mệt mỏi à ?

Vũ quát.

_Mày câm đi ! Mày không có tư cách nói những lời này với tao. Đối với người không mất thứ gì, không phải chịu nỗi đau như mày thì làm sao mà hiểu được cảm giác của tao. Mày có biết mẹ con mày đã cướp thứ gì của tao không ? Vì bà ta, tao mất mẹ. Vì bà ta, tao sống trong cô độc, bất hạnh và đau khổ. Mày nên cút đi ! Tao không muốn nhìn thấy bất cứ hai trong hai mẹ con mày. Tao chán ngán, tao kinh tởm, tao căm hận.

Nhắm mắt lại, bà không dám nghĩ tiếp. Bị mọi người xung quanh và Tuấn Vũ khinh ghét hơn mười năm qua, bà đã chịu đựng quen rồi. Trong mắt họ bà là một người phụ nữ lăng loàn, phản trắc. Bà là một kẻ không ra gì. Bà chấp nhận bị mọi người khinh ghét nhưng bà không thể chịu đựng được khi chính thằng con trai do bà sinh ra lại căm hận bà và coi bà như kẻ thù của nó. Bà không thể thở được mỗi lần nghĩ đến ánh mắt lạ