
ảm thấy chán và buồn ngủ. Để thay đổi cách học và cách nhận thức của các em. Thấy muốn các em chủ động học môn này hơn. Thấy định sẽ phân chia các em làm việc theo nhóm, mỗi nhóm sẽ gồm hai thành viên. Đề tài sẽ do thầy ra. Cuối tuần thầy muốn mỗi nhóm nộp bài của mình cho thầy.
Nhìn cả lớp một lượt. Ông mỉm cười giục.
_Các em bắt đầu nhận bạn đồng hành của mình đi.
Hương ngồi im như tượng. Biết rằng sẽ chẳng có ai muốn cùng một nhóm với mình. Từ khi đi học cho đến nay. Hương luôn luôn cô độc một mình. Hương là một con vật bị bỏ rơi, là một đứa trẻ xấu xố, là một người đáng thương nhưng luôn đáng ghét trong mắt mọi người.
Rất nhanh chóng và không cần lựa chọn, các bạn trong lớp đã tìm được người phù hợp với mình. Lớp Hương có hai mươi lăm thành viên nếu chia mỗi nhóm hai thành viên thì sẽ dư một thành viên. Sau khi chọn lựa xong, chỉ còn dư lại ba người. Cô bạn gái còn xót lại nói.
_Thưa thầy em có thể xin vào nhóm bạn Kim được không ạ ? Nhóm em có ba thành viên nên sẽ làm thêm một yêu cầu từ đề tài của thầy.
Thầy giáo hỏi Kim.
_Em có đồng ý không ?
Kim nói ngay.
_Em đồng ý.
Loan – cô bạn gái còn xót lại mỉm cười thật tươi. Loan sung sướng vì không phải bị dồn vào nhóm của Hương và Vũ. Thầy giáo hỏi cả lớp.
_Còn bạn nào chưa chọn được nhóm cho mình không ?
Quay sang nhìn Hương. Kiên cười cợt nói.
_Thưa thầy, lớp mình còn bạn Hương và bạn Vũ. Hai bạn ấy vẫn chưa tìm được nhóm cho mình.
Thầy giáo nói ngay.
_Chỉ còn lại hai em. Vậy thì hai em làm thành một nhóm đi.
Hắn lạnh lùng đáp.
_Em không cần phải gia nhập nhóm của ai cả. Em muốn làm một mình.
Thầy giáo giải thích.
_Như thế đâu có được. Mặc dù thầy biết các em có khả năng độc lập làm một mình nhưng học nhóm có lợi ích của học nhóm. Thầy muốn các em thông qua những buổi học như thế này, các em hiểu cách làm việc nhóm, và học cách hòa nhập với mọi người.
Hắn cáu bẳn.
_Em đã nói là em không muốn.
Nhìn mái tóc bù xù và thân hình tròn lẳn của Hương. Hắn chua chát.
_Mà dù em có muốn gia nhập vào nhóm của ai đó. Em cũng không muốn tham gia vào nhóm của cô ta. Một con ngốc như cô ta thì làm được gì. Tham gia cùng cô ta chỉ khiến em thêm mệt mỏi và bực bội hơn. Nếu đã biết trước như thế, em nghĩ mình nên một mình một đề tài còn hơn.
Hai dòng lệ lăn dài trên má. Cô gắng kìm nén tiếng nấc trong cổ họng. Hương mím môi bảo thầy giáo.
_Em..em thấy một mình em tham gia vào một đề tài cũng không sao. Em sẽ cố gắng hoàn thành xong đề tài thầy giao cho trong tuần này.
Thầy giáo nhìn cả hai.
_Hai em đừng ương bướng như thế. Đây là tập thể, hai em đang sống cùng mọi người. Hai em không thể chơi một mình một kiểu.
Không muốn bàn cãi lôi thôi. Ông thầy kết luận.
_Các em đã chọn được bạn đồng hành cho mình. Thầy sẽ đọc đề tài cho các em chép. Thầy hy vọng cuối tuần này các em có thể nộp bài cho thầy.
Ông thầy chép tên đề tài trên bảng. Hương cúi xuống chép. Hắn đặt mạnh cây bút xuống bàn. Hương đông cứng người lại vì sợ. Hương thật không ngờ mình lại có liên quan đến anh ta. Nếu biết trước hôm nay có chọn nhóm, Hương đã trốn tiết nhưng Hương lại nghĩ cuối cùng kết quả cũng như nhau thôi, đối với một người lạnh lùng và dễ sợ như anh ta sẽ không có ai dám chọn anh ta làm bạn cùng nhóm. Hương thì luôn bị mọi người chán ghét nên họ không đời nào muốn nhận Hương vào nhóm của họ. Cuối cùng Hương và anh ta vẫn phải cùng nhau tạo thành một nhóm.
Hai tiết học trôi qua nhanh. Hương không học được một chữ nào. Đầu Hương ong ong như búa bổ. Hương ngồi thẳng như một khúc gỗ, dù có bị đau lưng, Hương cũng không dám dựa lưng về phía sau, vì chân của anh ta vẫn gác ở trên thành ghế.
Giờ ra chơi. Hương nhanh chóng đút sách vở vào cặp. Hương muốn nhanh chóng rời khỏi lớp, muốn nhanh chóng tìm ra khu vườn phía sau trường. Hương thấy chỉ có nơi đó mới an toàn cho mình.
Hương vừa nhấc mông ra khỏi ghế. Hắn trầm giọng.
_Đi theo tôi.
Mắt Hương bắt đầu chuyển màu. Máu trong não đông cứng. Hương tưởng giờ hành hình của mình đã đến. Hương ngồi thụp xuống ghế. Hắn cau có.
_Có phải cố muốn tôi đánh cô vài cái, cô mới chịu đi theo đúng không ?
Hắn dơ tay lên. Hương sợ hãi vội che lấy đầu.
_Rầm !
Chân hắn đặt mạnh xuống mặt bàn. Hắn quát.
_Tôi bảo cô đi theo tôi. Cô bị điếc hả ?
Hương líu lưỡi.
_Tôi…tôi không hiểu. Tôi..tôi không làm gì sai cả.
_Bốp !
Hương bị đánh một cái vào đầu thật đau. Bọn bạn cùng lớp che miệng cười. Họ thích nhìn thấy hằn hành hạ Hương. Hương giống như một trò tiêu khiển cho họ.
Hương bật khóc. Hắn túm lấy mái tóc bù xù của Hương. Hương nhăn mặt vì đau đớn. Không còn cách nào khác, Hương phải đi theo hắn. Cả một lớp có hai lăm thành viên, Hương lại tưởng chỉ có một mình Hương đang đối diện với một tên cướp. Trong số bọn họ, không có ai có ý định nói đỡ hay cứu Hương, họ chỉ mong hắn đánh mắng và chửu Hương. Họ thích nhìn Hương khóc, nhìn Hương cầu xin hắn.
Buông tay ra khỏi tóc Hương, hai tay đút vào túi quần. Hắn đi trước, Hương bước theo sau. Bây giờ hắn giống như ông chủ của Hương, còn Hương là một con chó của hắn. Nước mắt nhạt nh