
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)
Tác giả: mysweetlovelyday
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3214485
Bình chọn: 7.5.00/10/1448 lượt.
òa, Hương không biết đến bao giờ mọi người mới thay đổi cách đối xử và thay đổi cách nhìn đối với Hương. Tại sao họ thích hành hạ Hương hơn là thương hại và đồng cảm với Hương.
Đi ra khu vườn sau trường, hắn dừng lại. Hương đứng cách xa hắn một mét. Hắn ra lệnh.
_Lại gần đây.
Hương đứng im không nhúc nhích. Hắn trừng mắt.
_Cô muốn ăn đánh nữa đúng không ? Tôi bảo cô lại đây !
Hương khóc, hắn cũng không động lòng. Hương cầu xin hắn, hắn không nghe. Có chăng, nếu Hương quỳ gối xuống xin hắn buông tha cho Hương như chiều hôm qua thì may ra hắn còn nghĩ lại nhưng hôm nay ngay cả Hương có quỳ xuống, hắn cũng không muốn tha cho Hương. Hắn đang cáu, đang bực tức, nên hắn cần phải xả ra. Thật không may cho Hương, trong lòng hắn, Hương là một cô đáng gái đáng ghét, xấu xí, ngu ngốc, lại còn dám chiếm mất cái bàn gác chân của hắn nên hắn nhất quyết không chịu buông tha cho Hương.
Khoanh tay trước ngực. Hắn quát.
_Nhanh lên ! Tôi sẽ không nói lại lần thứ hai đâu !
Hương sợ đến nỗi đi không còn vững nữa. Mắt Hương nhòe nhoẹt nước. Hương vừa đi vừa run rẩy. Đầu gối đập nhẹ vào nhau. Hương cúi gằm mặt xuống. Hương không dám ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đáng sợ của hắn.
Mặt hắn lạnh tanh. Hắn nói qua hàm răng nghiến chặt.
_Nếu cô biết điều tôi sẽ không làm gì cô nhưng vì cô luôn chọc tức tôi nên tôi sẽ không tha cho cô. Vì chúng ta được chọn cùng làm một đề tài nên có nhiều việc phải làm cùng nhau. Nói thật chỉ cần ngồi học chung một lớp với cô, tôi đã thấy ghê tởm rồi nói gì đến việc đi học nhóm chung với cô. Đề tài lần này, tôi và cô mỗi người một nửa, sau đó chúng ta sẽ gộp chung lại thế là xong. Tôi không muốn có liên quan hay dính líu gì đến cô nhưng cô phải nhớ, nếu cô làm không tốt cô sẽ chết với tôi. Tôi không muốn một con ngốc như cô phá hỏng thành quả học tập của mình. Cô đã nghe rõ chưa ?
Hương gật đầu như một cái máy.
_Tôi nghe rõ rồi.
Hương hy vọng hỏi.
_Tôi…tôi có thể đi được rồi chứ ?
Hắn cau mày.
_Tôi chưa nói xong mà cô định bỏ đi đâu ? Cô có muốn tôi đánh cô ở đây không ?
Theo phản xạ, Hương ôm lấy đầu và lùi xuống một bước. Hắn điên tiết.
_Đúng là cô thích bị người ta đánh nên cô mới ngu ngốc như thế. Bỏ tay xuống !
Hương không dám bỏ tay ra khỏi đầu. Hương sợ hắn đánh. Hành động chống đối của Hương. Khiến hắn càng cáu hơn. Vòng ra phía sau lưng Hương. Hắn đá mạnh vào khoeo chân Hương. Quá đau, Hương quỳ ngay xuống đất.
Nước mắt Hương thi nhau rơi xuống má. Tay che đầu vẫn không bỏ xuống. Hắn đi vòng quanh Hương như chiêm ngưỡng một người bị tạc trong tư thế quỳ.
Dùng chân nâng cằm Hương lên. Hắn nhếch mép hỏi.
_Hôm nay cô định cầu xin tôi như hôm qua chứ hay là cô thích quỳ ở đây suốt như thế này ?
Hương mím môi không đáp. Hắn cười nhạt.
_Cô đúng là gan lì ! Được thôi, nếu cô thích quỳ hơn là cầu xin tôi thì cô cứ quỳ. Tôi không ép !
Nghe hắn nói thì có vẻ hắn là một con người tốt bụng lắm nhưng thực ra hắn là một kẻ xấu xa, độc ác và tàn nhẫn. Hắn còn đáng khinh hơn cả mấy đứa bạn trong lớp của Hương. Mặc dù bọn họ cười cợt và hay hạ nhục hơn nhưng ít ra bọn họ không tra tấn Hương cả về tinh thần lẫn thể xác. Còn hắn, hắn không những chửu mắng, hắn còn đánh Hương, bắt Hương quỳ. Trong mắt hắn, hắn coi Hương là gì ? Chẳng lẽ hắn thực sự chỉ coi Hương là con chó của hắn ?.
Nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt. Tủi nhục, căm phẫn. Người Hương muốn lả ra phía sau. Hương đang bị cơn sốt hành hạ, đang bị nỗi đau giày vò tâm trí. Hương ngã lăn ra đất.
Trước khi hắn hiểu hắn đang định làm gì. Hắn đã thấy Hương bất tỉnh nhân sự. Ngay lúc này, hắn không biết hắn đang làm gì nữa. Hắn tuy coi khinh Hương, coi Hương là một đồ vật cho hắn giải trí và trút giận nhưng hắn không phải là một kẻ mất hết nhân tính. Hắn là con người, hắn có cảm xúc. Hắn tuy lạnh, tuy không muốn người khác quan tâm đến hắn nhưng lương tâm của hắn không phải là đã mất hết.
Hắn là một kẻ có tình, chỉ vì hắn nghĩ quá nhiều và hận quá lắm nên hắn mới chọn cách sống xa cách mọi người. Hắn tưởng rằng hắn làm thế là đang bảo vệ chính mình nhưng có biết đâu hắn đang làm hại chính hắn hơn. Càng cô độc và càng lánh xa, hắn càng đau khổ và tàn nhẫn hơn.
Hắn đứng lặng nhìn Hương, hai tay vẫn đút trong túi quần. Hắn thấy thương hại cho Hương. Hắn thấy Hương cũng giống như hắn, cả hai đều là hai kẻ cô độc và là hai kẻ bị xã hội bỏ rơi. Trong khi hắn bỏ rơi chính hắn, còn Hương bị xã hội xa lánh.
Hắn không biết hắn nên làm gì. Nên bỏ đi hay là bỏ mặc Hương nằm đây. Hắn chua xót nghĩ. Mình có thể nhẫn tâm bỏ mặc một người nằm bất tỉnh trên đất lạnh thế này không ? Không biết cô ta bị bất tỉnh thật sự hay là cô ta đang giả vờ ?
Để kiểm tra tính xác thực của sự việc, hắn lấy chân đá nhẹ vào người Hương. Hắn quát.
_Đứng dậy ! Cô tưởng cô nằm ăn vạ như thế này tôi sẽ tha cho cô à ?
Hắn đá Hương không chỉ một cái mà còn thêm vài cái nữa. Càng quát, càng đá, hắn càng thấy Hương không có phản ứng gì. Hắn bắt đầu thấy lo lắng. Hắn sợ Hương bị ngất thật. Bất nhẫn, hắn cúi xuống. Hắn kinh tởm khi nghĩ hắn phải chạm nhẹ vào người Hư
Cùng chuyên mục
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập